
hất Minh, không dám nhiều lời, chỉ nhìn Lục
Dã Bình với ánh mắt cầu cứu. Lục Dã Bình cuối cùng cũng dứt được cơn ho sặc
sụa, lòng đầy u ám hồi lâu rồi mới lên tiếng “Nghi Gia, để anh đưa em về nhà
trước.” Nói rồi đứng lên, chẳng buồn nhìn Tô Nhất Minh một cái, quay đầu bước
đi.
Tô Nhất
Minh cười rạng rỡ, đứng dậy đưa tiễn, chất cồn lại còn thêm cả cà phê khiến
trong người anh có cảm giác lâng lâng, đi không vững. Được vài bước, anh bỗng
nhìn thấy hai người ngồi ở bàn ngay cạnh cửa ra vào, thấy tức tức ở ngực như có
hàng vạn mũi kim đâm vào.
Trình
Vũ Phi không thích uống cà phê, đành gọi một ấm trà lớn, uống đầy một bụng
nước. Cô nhìn Chung Viễn ngồi đối diện, tách cà phê đã nguội chẳng hiểu sao có
thể làm ấm người được.
“..Hồi
vừa lên thành phố học, cái gì cũng chưa từng nhìn thấy nên có nhiều giai thoại
cười ra nước mắt. Lần đầu tiên gọi điện thoại, tôi còn nhớ lúc đó vẫn dùng điện
thoại kiểu quay số, tôi không biết làm thế nào cứ ấn loạn vào những số trên
điện thoại…Sau này, lúc nhìn thấy điện thoại nhấn số kiểu
mới, tôi chợt nghĩ người lúc đầu phát minh ra nó chắc cũng phạm phải sai lầm
ngớ ngẩn như tôi…ha…ha.”
Trình
Vũ Phi nở nụ cười nịnh nọt lần thứ n, trong lòng nghĩ nhất định phải nhân cơ
hội này lưu lại ấn tượng tốt trong lòng bác sĩ cấp trên xoá tan ấn tượng không
tốt trước đó.
Nhưng
ông trời thật chẳng chiều lòng người, một người không biết từ đâu xuất hiện,
khật khà khật khưỡng xông đến, ngồi phịch xuống ghế bên cạnh Trình Vũ Phi miệng
sặc mùi rượu “Vũ Phi! Sao em lại ở đây?”
Trình
Vũ Phi kinh ngạc quay đầu sang, nhìn thấy Tô Nhất Minh quần áo lấm lem, nở nụ
cười gượng gạo. Cô nhíu mày nhẹ nhàng dịch sang một chút, cố ý nhìn Chung Viễn
một cái, cảm thấy bẽ mặt vô cùng.
Tô Nhất
Minh không hài lòng với hành động tránh né vừa rồi của Trình Vũ Phi, trong lòng
vô cùng tức giận. Anh quay đầu sang nhìn Chung Viễn vô cùng nghi hoặc, người
đàn ông này không tồi, tướng mạo tuấn tú, cao to, chắc cũng sấp xỉ tuổi mình,
khí chất khác người, gương mặt cương nghị mà thanh thoát đến kỳ lạ, xét tổng
thể cũng chẳng kém gì mình. Bởi thế Tô Nhất Minh cảm thấy rất lo lắng. Trong ấn
tượng của anh, Trình Vũ Phi là một người rất nghiêm túc, không tuỳ tiện cười
bao giờ. Vậy mà bây giờ cô lại cười toe toét với người đàn ông ngồi đối diện,
lại còn ra vẻ rất ăn ý nữa chứ. Anh lập tức xông đến, dự định sẽ phá bĩnh mối
quan hệ mờ ám này.
“Người
đàn ông này là ai?” Tô Nhất Minh hùng hổ nhìn Chung Viễn nhưng lại hỏi Trình Vũ
Phi.
“Giám
đốc Tô, à, đây là trưởng khoa lồng ngực của bệnh viện chúng tôi, Chung Viễn.”
Trình Vũ Phi lo Tô Nhất Minh không giữ đựoc
mồm miệng đắc tội với bác sĩ cấp trên, không ngăn được dùng chân đá anh ta mấy
cái dưới gầm bàn.
Tô Nhất
Minh lại càng không vui, cười gằn một tiếng nhưng ngoài mặt lại vờ như vui mừng
“Trưởng khoa lồng ngực? Đúng là tuổi trẻ tài cao, nghe nói trong bệnh viện
thăng chức cứ tuần tự nhi tiến, bình thường lên tới chức trưởng khoa đã bốn
mươi, năm mươi. Chủ niệm Chung nhìn còn rất trẻ, có lẽ mới bốn mươi?”
“Ba
nươi sáu.” Chung Viễn cười xã giao.
“Chủ
nhiệm Chung nhìn còn rất trẻ, trẻ tuổi như vậy mà đã làm tới chức vị trưởng
khoa thật là hiếm có.” Trình Vũ Phi sợ làm Chung Viễn không vui vội vang nở một
nụ cười nịnh bợ, một lần nữa đá vào chân Tô Nhất Minh ra hiệu, thậm chí còn đưa
tay véo anh một cái.
Chung
Viễn cười cười “Cũng không phải là trẻ nhất. Theo tôi được biết ở thành phố
chúng ta, một bệnh viện nằm trong top 3 có vị trưởng khoa mới 30 tuổi, còn tôi
ấy mà chỉ là do may mắn, sự nghiệp thuận lợi như thế. Học đại học cũng sớm một
chút.”
Trình
Vũ Phi nhìn vô cùng sùng bái “Chủ nhiệm Chung chắc chắn khi nhỏ học rất giỏi,
nhảy lớp đúng không?”
Chung
Viễn cười ha ha “Tôi học đến lớp 9 thì phải nghỉ ở nhà mua sách trung học tự
học ở nhà, ban ngày đi đào than, buổi tối tự học. Hai năm sau tôi tham gia thi
tốt nghiệp trung học…may mắn thi đậu vào một học viện y học, dù đó chỉ là một
học viện nghèo nàn…”
Đào
than? Trình Vũ Phi đang rót trà vào tách bỗng ngưng lại, ngây người ra, tay run
run rót trà nóng vào cả mu bàn tay trái, cô kêu lên rụt tay về, nước trà tràn
ra bàn rơi xuống đất.
“Ấy…tay
tôi bị trơn…chủ nhiệm Chung…anh nói…đào than?” Ánh mắt cô dừng ở tay Chung Viễn
một lát, những ngón tay thon dài của bác sĩ khoa ngoại, những ngón tay này đã
từng đào than.
Chung
Viễn ngoác miệng cười “Làm kinh động đến cô rồi hả bác sĩ Trình? Ngày đó gia
cảnh nhà tôi quá nghèo. Để có thể tiếp tục đi học không thể không đi kiếm tiền.
Đào than chính là cách kiếm tiền nhiều nhất mà tôi có thể nghĩ đến, thôn nhà tôi
ai cũng đi đến các mỏ đào than để kiếm tiền”
“Kiếm
tiền nhiều nhất? Có thể kiếm được bao nhiêu?”
“Tôi
làm được hơn một năm kiếm được khoảng hơn 1000 tệ. Sau đó không đi đào than nữa
mà tập trung ở nhà ôn thi. May mà tôi đỗ đại học mới thoát được khỏi nơi đó, mười
mấy người cùng tôi làm ở mỏ than ngoài một người cùng tôi đi thi đại học thì
chỉ có một mình tôi là sống thôi…”
“Hê hê,
chủ nhi