
ng
thể đồng cam cộng khổ cùng anh đến răng long đầu bạc.
Bây giờ
nghe những lời của Lục Dã Bình, trong phút chốc anh cảm thấy sao mình lại yếu
đuối đến vậy, cảm thấy anh sẽ không bao giờ tìm thấy tình yêu chân chính trong
cuộc đời này. Anh có thể kén cá chọn canh vung tiền mua nhà đẹp xe sang, nhưng
còn tình yêu chỉ có thể gặp mà chẳng thể cầu, vung hết tài sản của mình chưa
chắc gì đã tìm được. Đau lòng lại thêm tức giận, anh không kìm nén được cảm
xúc, ném luôn chiếc điện thoại trên tay cùng với giọng nói chế nhạocủa Lục Dã
Bình vào cửa, một tiếng "rầm" chúa chát vang lên, điện thoại vỡ tan
tành.
Cánh
cửa mở ra, một cô gái xinh đẹp nõn nà bước vào, nhặt lấy linh kiện điện thoại
văng tung tóe khắp nơi, cung kính đưa cho anh, "Giám đốc Tô, em đã có mặt
đây."
"…"
Tô Nhất Minh che giấu sự tức giận của mình, hồ nghi nhìn người đẹp, thấy quen
quen nhưng không nhớ là gặp ở đâu
"Giám
đốc Tô, mấy ngày trước em đã đến bộ phận nhân sự tiếp nhận công việc, làm quen
với môi trường làm việc, em có một số ý kiến liên quan đến việc quản lý nhân
lực của công ty, đã viết báo cáo, anh có muốn xem không?" Người đẹp mặt lộ
vẻ khiêm tốn nhưng lại nhìn chằm chằm vào Tô Nhất Minh như muốn hăm dọa.
"Tần…
Nghi Gia?" Vừa nhắc đến bộ phận nhân sự, Tô Nhất Minh bỗng nhớ ra, trước
mặt mình chính là cô Tần xinh đẹp tài năng.
"Giám
đốc Tô nhớ tên tốt thật đấy. Vừa gặp mặt đã nhớ tên em. Em xin phép về phòng
đây ạ, bản báo cáo em để trên bàn, có việc gì anh cứ chỉ bảo ạ".
Người
đẹp đi rồi nhưng mấy phút dau Tô Nhất Minh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra,
nghĩ cả buổi anh đành tặc lưỡi lắp các linh kiện điện thoại lại, trịnh thượng
gọi cho Lục Dã Bình.
Lục Dã
Bình vừa nãy tức xì khói, thấy Tô Nhất Minh gọi lại cười một cách vô cùng nham
hiểm: "Nhất Minh, cô bác sĩ đó tôi thấy được đấy."
"Tần
Nghi Gia…"
"Biết
rồi, biết rồi, cô ta không sánh được với Tần Nghi Gia. Cậu biết tại sao tôi
thấy cô ta được không? Bởi vì mỗi lần cậu gặp phải cô ta đều bị xui xẻo, tôi
thấy đã lắm, rất lâu rồi mới thấy sảng khoái như vậy!"
"Đừng
vội mừng! Cái cô em họ bà con xa của vợ cậu sao lại đến công ty tôi làm
thế?"
"Không
phải cậu kêu cô ấy đến sao? Lương 10k một tháng, xì, một vạn nói một vạn, bày
đặt 10k! Tên tiểu tử cậu không phải người Trung Quốc à? Cậu đúng là cái đồ sính
ngoại!"
"Bốc
phét! Cậu biết tôi nói như vậy là để chọc tức cậu mà…"
"Đương
nhiên là tôi biết, nhưng cô em họ của tôi không biết, cô ấy cứ nghĩ là mình đã
gặp được tri kỷ, giống như Bá Nha gặp được Chung Tử Kỳ… Thế là lòng mừng khôn
xiết, vui vẻ đi làm, câu nói tôi phải làm sao? Đúng rồi, cô em vợ tôi còn nói
cậu thật là tốt, rất dịu dàng với phụ nữ, đáng tiếc gặp phải cô bạn gái dã man,
giữa mặt bàn dân thiên hạ thò chân ngáng chân cậu. Cô ấy nói tôi phải nói
chuyện với cậu, yêu cầu cậu đừng quá hiền lành như thế…"
"…"
"Cô
ấy còn tỉ mỉ nghiên cứu cách ăn mặc của cô bạn gái bác sĩ dã man của cậu, rút
ra kết luận là cậu thích phụ nữ không ăn diện trải chuốt, cho nên mấy hôm nay
đi làm cô ấy cố tình không trang điểm…"
"…"
"
Nghi Gia ở nước ngoài nửa năm rồi mà chưa tìm được công việc phù hợp. Bà xã
giao nhiệm vụ cho tôi, một là phải tìm bạn
trai cho cô ấy, hai là phải tìm cho cô ấy một công việc tốt, Hê hê, không tôi
hoàn thành một nhiệm vụ nhanh chóng như vậy, nhờ phúc của cậu, bà xã khen tôi
hết lời! Còn về bạn trai, tôi dù gì cũng là phó giáo sư của một trường danh
tiếng, trong tay có biết bao anh
tài. Nghi Gia hiện nay lại có một công việc tốt, càng có điều kiện chọn lựa
rồi…"
"…"
"Nhưng
tôi cảnh cáo cậu, đó là em vợ tôi đấy, mặc dù chỉ là em họ. Cậu đừng có mà bắt
nạt con bé, nếu không đừng trách tôi không nể tình anh em nhé!"
"…"
Lục Dã
Bình khoan khoái căng lồng ngực, cuối cùng cũng đúc kết một câu xưa như trái
đât: "…Người anh em à, vận đào hoa của cậu đến rồi đấy! Liệu cơm mà gắp
mắm nhé!"
"…"
Lục Dã
Bình đắc ý cười hê hê cúp điện thoại, lần thứ 2 Tô Nhất Minh chẳng thiết hình
tượng của mình tức giận ném điện thoại.
Vì sư
huynh hứa mồng 2 Tết thay cô trực ban, Trình Vũ Phi mới có thể về nhà ăn Tết. Khi trở
lại vừa chớp mắt đã đến cuối tuần. Điềm Thiêm vẫn không có nhà như mọi hôm,
Trình Vũ Phi suy nghĩ về những biểu hiện khác thường gần đây của cô bé, cuối
cùng mới hiểu thì ra là cô nàng đang yêu. Trình Vũ Phi vừa ngưỡng mộ vừa đoán
xem bạn trai của cô bé là ai, vừa hờ hững nấu một bát mì.
Khi Tô
Nhất Minh gọi đến cô do dự một lát, nhưng rồi không thắng nổi cảm giác cô đơn
đang tràn ngập trong lòng.
Giọng
nói của Tô Nhất Minh thành khẩn như mọi khi. Sau khi biết bộ mặt thật của anh
ta Trình Vũ Phi luôn cảm thấy có cái gì đó không thật trong mọi hành động, lời
nói của anh ta, "Bác sĩ Trình ăn tối chưa?"
"Tôi
đang ăn."
"Phần
cho anh một nửa nhé."
"Chỉ
có một bát mì…anh đến thì đã nguội rồi"
"Vẫn
còn nóng."
"Vậy
thì nở bung hết rồi."
"Không
đâu, anh đã đứng trước cửa nhà em rồi."
"…"
Trình Vũ Phi kinh ngạc, vội vàng chạy ra cửa, đảo mắt nhìn xung quanh bên ngoài
từ l