XtGem Forum catalog
Đen Trắng

Đen Trắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325983

Bình chọn: 7.00/10/598 lượt.

inh cúi đầu vô thố, Đường Kính cũng là một người rất giỏi quan sát sắc mặt người khác, lập tức hiểu được có nguyên nhân trong đó. Tình cảnh hai ngày nay của cô anh luôn để vào trong mắt, tuy rằng từ

đáy lòng Đường Kính cảm thấy cô thật sự là thực vô tội, nhưng những

người khác của Đường gia hiển nhiên sẽ không nghĩ như vậy, nhất là những người từ nhỏ đã đi theo Đường Dịch.

Đường Kính cầm văn kiện, giương mắt nói:“Chúng ta đi ra ngoài nói tiếp.”

Khiêm Nhân đi theo Đường Kính ra khỏi phòng bệnh, hai người đứng bên cửa sổ ngoài hành lang nói chuyện.

Đường Kính nâng tay, lấy tập văn kiện trên tay đập lên trán anh

ta,“Người ta chỉ là một cô gái, vốn đang êm đẹp mà sống, kết quả mới gặp Đường Dịch đã bị anh ấy giữ chặt lấy, cho tới giờ cô ấy cũng không nháo không trêu chọc ai, vậy mà bây giờ các người lại có thể bắt nạt cô ấy

sao……”

Khiêm Nhân có chút buồn bực,“Không thể trách tôi a……”

Đúng, anh thừa nhận lập trường của mình không kiên định một chút.

Trước kia, Đường Dịch thích Kỉ Dĩ Ninh, cô cũng đem lại cho người ta cảm giác cô ấy là một tiểu thư hiền lương thục đức, Khiêm Nhân cũng thích

cô ấy, ấn tượng đối với Kỉ Dĩ Ninh chỉ có thể dùng hai chữ ‘Hiền hậu’ để khái quát, trong lịch sử hoàng hậu đều là những người tốt; tuy nhiên,

hiện tại xảy ra chuyện này, người không hề có tính nguyên tắc như đồng

chí Khiêm Nhân lập tức phản chiến lập trường, vừa nhìn thấy Kỉ Dĩ Ninh

đã nghĩ đến bốn chữ ‘Hồng nhan họa thủy’, tiếp theo trong đầu lại không

ngừng hiện hình ảnh quỷ dị ‘Bao Tự, Ðát Kỉ’ [1'>, rồi sau đó lại sợ vận

mệnh tương lai của Đường Dịch nhất định sẽ bị suy kiệt…..

Không thể không nói, Đường Kính đã bị hoạt động nội tâm phong phú của đồng chí Khiêm Nhân bên cạnh Đường Dịch này làm cho loạn óc.

“Tôi nói này, các người có thể không cần đem bi kịch đổ hết lên đầu

cô gái bên cạnh Đường Dịch có được không hả……” Thật sự còn có thể nghĩ

đến Bao Tự, Ðát Kỉ sao, học lịch sử cũng tốt quá nhỉ.

Khiêm Nhân bĩu môi:“Tô tiểu thư cũng chưa bao giờ khiến nhị thiếu gia bị thương phải nằm viện cả.”

“……”

Đó là bởi vì tôi không có biến thái như Đường Dịch mà thôi……

Đường Kính đau đớn kịch liệt suy nghĩ: Còn nữa chính là bởi vì, vị

kia nhà tôi thường xuyên làm cho chính mình bị thương phải nằm viện đó……

“Tôi không rõ Dịch thiếu thích Kỉ tiểu thư ở điểm gì,” Khiêm Nhân

không hề nghĩ nhiều nói tiếp:“Có quá nhiều người phụ nữ ở trước mắt anh

ấy, cho tới bây giờ anh ấy cũng chưa có hứng thú. Hiện tại ngẫm lại,

thậm chí tôi vẫn cảm thấy có lẽ vị Giản tiểu thư kia càng thích hợp với

Dịch thiếu hơn……”

Đường Kính nghiền ngẫm nhíu mày:“Giản Tiệp?”

“À,” Khiêm Nhân chỉ chỉ văn kiện trên tay Đường Kính,“Giản tiểu thư

mấy ngày hôm trước còn cầm văn kiện tới nhắc nhở Dịch thiếu thời gian

này phải cẩn thận chuyện giao dịch làm ăn……” Thật đúng là một người vợ

hiền, khiến mọi người cảm động, đáng tiếc, Dịch thiếu nhà anh cho tới

bây giờ cũng không nhìn ra……

Đường Kính khụ một tiếng, vỗ vỗ vai anh ta, “Tin tưởng tôi, lấy hiểu

biết của tôi về Đường Dịch, ánh mắt của anh ấy với cô kiểm sát trưởng

kia, khẳng định là không có hứng thú ……

“Vì sao thế?” Khiêm Nhân hiếu kỳ nói:“Cũng là cứu mà, Dịch thiếu đã

cứu cô ấy một lần, tại sao ra tay cứu Giản tiểu thư lại không giống như

cứu Kỉ tiểu thư chứ?”

“Nghe này, anh thấy chuyện này thì liên quan gì đến nhau hả,” Đường

Kính thật sự có chút bực mình:“Đường Dịch cũng không phải là cứ cứu một

cô gái thì sẽ lấy cô ấy về làm vợ……”

Khiêm Nhân:“……”

Giữa lúc hai người đang chăm chú nói chuyện đó, không ai nhìn thấy,

Kỉ Dĩ Ninh đang hạ xuống ánh mắt ảm đạm, đáy mắt chứa sự tổn thương,

lặng lẽ đóng cửa phòng bệnh lại.

Cô thấy thực ủy khuất, trước nay chưa từng ủy khuất như thế này.

Cô biết mình đã sai, cô có thể sửa, nhưng bọn họ lại không cho cô cơ

hội. Bọn họ phủ định cô, cô nghe thấy lời nói của Khiêm Nhân, vị trí bên cạnh Đường Dịch này, không nên là cô, những người thích hợp với anh ấy

còn có khối người.

Nếu mẹ cô còn sống, cô có thể đến bên mẹ nói hết mọi ấm ức trong lòng, đáng tiếc, bây giờ cô chỉ có một mình.

Kỉ Dĩ Ninh rốt cục không chịu được nữa, nằm bên cạnh anh bật khóc.

Một người ỷ lại thời cơ vào một người khác, thật sự rất khó sống.

Trước đó cô chưa từng ỷ lại vào anh, nhưng ngay tại giờ phút này, rốt cục cô cũng hiểu được, trừ bỏ bên người anh ra, cô chỉ có hai bàn tay

trắng.

Bỗng nhiên cảm thấy có người vuốt ve trán cô.

Kỉ Dĩ Ninh đang trong thất thần mà tỉnh lại, nâng mắt lên, chống lại một ánh mắt ôn nhu nghiền ngẫm.

Cô giật mình ngây ngốc.

Năm giây sau, Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn tỉnh táo.

‘Bá’ một tiếng đứng lên, muốn chạy ra ngoài gọi ‘Anh ấy tỉnh……’,

nhưng bỗng nhiên anh nắm lấy bàn tay trái của cô, dùng sức một chút kéo

cô trở về, đem cô nằm gọn trong lòng mình.

Đường Dịch mạnh mẽ, đã thức tỉnh rồi.

Cô nép vào ngực anh, ngón tay anh vuốt ve môi cô, nước mắt ủy khuất nơi đáy mắt cô còn không kịp tán đi.

Anh nâng tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại nơi đáy mắt cô đó,

chậm rãi mở miệng, giọng nói nhịp nhàng ăn khớp:“…… Ai bắt nạt em