
ối mặt
đây?……”
**** **** ****
Kỉ Dĩ Ninh đi theo sau Thiệu Kì Hiên, trong người thấy thật mệt mỏi,
giống như người bị bệnh nặng, làm cả thế giới của cô trở nên rối loạn.
Cấp dưới của Đường gia đang đứng thành hai hàng bên hành lang, người
nào cũng mang vẻ mặt và động tác như nhau, quần áo chỉ toàn một màu đen, càng tăng thêm cảm giác áp bách. Khi đi qua Khiêm Nhân đang đứng cuối
hành lang, Kỉ Dĩ Ninh vội vàng hướng về phía anh cúi thấp đầu xin lỗi.
“Thực xin lỗi, tôi thật có lỗi……”
“Không cần,” Thái độ của Khiêm Nhân rất lãnh đạm, không hề nhìn
cô,“Cô là người của Dịch thiếu, không cần khách khí với tôi như vậy.”
Có thể tưởng tượng, người da mặt mỏng như Kỉ Dĩ Ninh, ở trước mặt mọi người bị người ta nói như thế, trong lòng có bao nhiêu khổ sở. Lúc này
cô chỉ biết cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, ngay cả bàn tay cũng không biết
nên đặt ở đâu.
Khiêm Nhân rầu rĩ xoay người, không muốn nói cái gì nữa.
Thiệu Kì Hiên tiến lên, bất ngờ nâng tay gõ vào trán anh ta một cái,“Anh có lầm hay không, ngay cả một cô gái mà cũng bắt nạt.”
Khiêm Nhân nhất thời không thể khống chế được đáy lòng đang tức giận, xoay người quát:“Anh có biết Dịch thiếu chưa từng bị –” Tổn thương–
Thiệu Kì Hiên lạnh lùng liếc anh ta, Khiêm Nhân lập tức ngậm mồm. Anh có thể không nể mặt Kỉ Dĩ Ninh, nhưng đúng là không thể không nể mặt Kì Hiên.
Buồn bực nhìn Kì Hiên một cái, Khiêm Nhân xoay người bước đi.
Kì Hiên vỗ vỗ vai Dĩ Ninh, đứng bên cạnh an ủi cô.
“Không cần để ý Khiêm Nhân, từ nhỏ anh ta đã đi bên cạnh Đường Dịch,
toàn bộ thế giới quan nhân sinh quan đều bị Đường Dịch biến thái kia vặn vẹo hết, đi, chúng ta không cần để ý đến anh ta nữa……”
Đi xuống tầng, hai người đi đến sân sau bệnh viện.
Thiệu Kì Hiên xoay người nhìn phòng bệnh trên tầng tám, thấy ánh đèn
bên trong vẫn nhu hòa như trước, không nhịn được mà mỉm cười, thấp giọng cảm thán nói:“Hôm nay Đường Kính nhà chúng ta nhất định đã bị áp lực
tâm lý rất lớn……”
Kỉ Dĩ Ninh ngẩng đầu, có chút nghi hoặc,“Vì sao?”
“À,” Kì Hiên nở nụ cười, có chút nghiền ngẫm,“Nói cho cô biết, cô sẽ
vì chính câu nói của mình mà khổ sở đó, còn muốn biết không?”
Cô gật đầu một cái. Đã làm sai rồi, cô không sợ tự trách.
Kì Hiên nhìn cô, biểu tình có chút sâu sắc, lại có chút phức tạp.
“Kỉ Dĩ Ninh……” Anh gọi cô một tiếng, bình tĩnh hỏi:“Có một vấn đề, cô có nghĩ đến không?”
“…… Cái gì?”
“Hoàn cảnh của Đường Kính phức tạp như vậy, từng nắm giữ tài chính
của Đường gia, nhưng trên tay anh ấy không có thực quyền của Đường gia,
nói cách khác, trên tay anh ấy không có thế lực bạo lực đối kháng nào,
muốn toàn diện lại an toàn rời khỏi xã hội đen, cô cho rằng có khả năng
này sao?”
“……”
Kì Hiên ôn hòa nói cho cô một chuyện thật,“Đường Kính cũng không giết người, cũng không dính máu, thậm chí cuối cùng có thể an toàn toàn diện rời khỏi cái thế giới kia, là vì có một người, luôn ở phía sau giúp đỡ
anh ấy ……”
Cô sững sờ, giật mình hoảng hốt.
Gió đêm thật lạnh, trong ánh trăng, có hình ảnh cây và hoa thực thanh tịnh.
Bỗng nhiên cô nhớ tới pháo hoa đầy trời đêm hôm đó, nhớ tới câu nói cần em của Đường Dịch.
Thì ra, anh ấy thật sự cần cô.
Cô nhớ tới nửa đêm hôm đó, anh ôm cô ở trên giường, ngón tay thon dài vuốt ve lưng cô, trên giường rải rác quần áo của anh và cô, cô nhớ rõ
biểu tình khiêu gợi khi anh tiến vào thân thể cô, nhớ tới giọng nói
thương tiếc của anh, anh nói, em thật gầy, ngay sau đó anh cúi người hôn cô, nóng bỏng như bàn ủi.
Một Đường Dịch ôn nhu, mê hoặc cả trời đất, định ra khúc nhạc dạo trên cả quãng đường của cuộc đời cô.
Nhìn từ góc độ lợi ích cá nhân mà nói, Thiệu Kì Hiên ước gì Đường
Dịch không cần nhanh chóng khỏe lại, bởi vì loại thiếu gia quý giá này
mà ở trong bệnh viện, quả thực là một con dê béo được đưa đến tận cửa
rồi, cơ hội tốt như vậy tại sao lại không ra tay giết nó chứ.
Nhưng hai ngày sau, Thiệu Kì Hiên liền chịu không nổi nữa.
Nguyên nhân chính là, chỉ vì thân thể vị đại thiếu gia của Đường gia
này quá quý giá, từ trước đến giờ chưa từng bị thương lại ngẫu nhiên bị
trúng đạn, vậy nên thủ hạ cấp dưới của anh ta khẩn trương vô cùng, sợ
thiếu gia nhà mình về sau lại bị di chứng sang căn bệnh quái quỷ gì đó,
vì thế, chỉ cần Đường Dịch có chút động tĩnh, mọi người lại bắt đầu dắt
giọng một đường gọi Thiệu Kì Hiên vào phòng bệnh, rõ ràng Đường Dịch
chẳng có chuyện gì mà cũng bắt Thiệu Kì Hiên chạy qua liếc mắt nhìn một
lần, tiếp tục liếc mắt nhìn một lần, rồi lại phải tiếp tục liếc mắt nhìn một lần nữa……
Được rồi, chuyện này vốn dĩ cũng chả thành vấn đề gì, nhưng mà vấn đề chính là loại người chưa bao giờ nói chuyện đạo lý như Đường Dịch kia,
huấn luyện ra thủ hạ đều được kế thừa truyền thống tốt đẹp của anh ta,
quấn quít lấy Thiệu Kì Hiên không nói làm gì, đáng sợ là nếu Thiệu Kì
Hiên dám không đi liền trực tiếp lôi súng ra uy hiếp anh……
Thiệu Kì Hiên rốt cục cũng bị cái loại ngược đãi tinh thần này làm
cho phát điên, lần thứ tám mươi hai đi ra từ phòng bệnh của Đường Dịch,
đôi mắt thâm đen như gấu trúc của bác sĩ Thiệu rốt cục cũng