
iây từng phút.
Cô chăm chú nhìn vào đôi môi anh, sẽ rõ ràng thấy anh đang bị thương. Đôi môi tái nhợt, mím chặt, môi dưới còn lưu lại vết cắn, là dấu vết ủy khuất của anh.
Cô khóc mà không hề có tiếng động nào.
Cuối cùng cũng biết, ừm, thì ra, đối với Đường Dịch, Kỉ Dĩ Ninh lại xuống tay nặng như vậy.
Thiệu Kì Hiên lôi kéo Đường Kính đi ra bên ngoài hành lang dài.
Đường Kính mang thần sắc lo lắng, hỏi:“Xảy ra chuyện gì ?”
Hôm nay Đường Kính không ở công ty mà ở bên ngoài bàn chuyện kinh
doanh. Chạng vạng bỗng nhiên nhận được điện thoại của Khiêm Nhân, người
kia hoàn toàn không nói rõ đã có chuyện gì xảy ra, Đường Kính chỉ nghe
thấy đầu dây bên kia truyền đến câu ‘Dịch thiếu trúng đạn’ chỉ cần bốn
chữ này, cũng đủ khiến Đường Kính sợ tới mức bất chấp trong tay còn có
giao dịch tiền tỷ chưa bàn xong, lỗ mãng đứng dậy rời đi trước mặt khách hàng.
Đường Kính so với ai khác đều rõ ràng hơn, đã nhiều năm như vậy, tuy
rằng Đường Dịch cho tới bây giờ luôn bị hãm sâu giữa trung tâm vòng xoáy nguy hiểm, nhưng chưa một ai có thể chân chính làm tổn thương anh.
Người kia, thủ đoạn phòng thân khiến người ta hoa cả mắt, không nói đến
bên người còn có rất nhiều cấp dưới bảo vệ anh, thay anh chắn súng cũng
có khối người, muốn anh ấy bị thương cũng không phải chuyện dễ.
Kì Hiên lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vẫn còn sợ hãi cảm thán nói:“Anh có biết không, vừa rồi lúc ở trên bàn mổ, ngay cả mặt anh ấy
tôi cũng không dám nhìn, sợ thấy rõ là anh ấy, tay sẽ run lên. Đường
Kính, tôi và anh đều biết, Đường Dịch kia, từ nhỏ đến lớn đều có nhiều
người theo anh ấy đến vậy, nuông chiều từ bé, trên người ngay cả một vết sẹo cũng không có, càng đừng nói đến chuyện bị súng bắn……”
“Không phải lúc đó anh ấy ở cùng Dĩ Ninh à?” Đường Kính nghĩ mãi mà
vẫn không rõ:“Tính cách như Kỉ Dĩ Ninh, nói chuyện cùng Đường Dịch thật
sự có thể dẫn đến tình huống này?”
Nếu đổi lại là Tô Tiểu Miêu cả ngày kêu đánh kêu giết, Đường Dịch và cô ấy cãi nhau, anh còn thấy có lý……[ Tiểu Miêu:= ='>
Kì Hiên nhìn anh, ánh mắt bỗng có ý nửa cười nửa không.
Đường Kính càng căng thẳng hơn,“Này, anh nhìn tôi như vậy làm cái gì?”
Kì Hiên bất đắc dĩ nở nụ cười, thở dài nói cho anh.
“…… Kỉ Dĩ Ninh à, lấy tiêu chuẩn của anh, đi so sánh với Đường Dịch.”
Đường Kính:“……”
Nửa ngày mới hoàn hồn, Đường Kính cứng ngắc đáp một chữ:“…… A?”
Kì Hiên cười cười,“Anh biết không, loại chuyện này trước kia cũng
không phải chưa từng có, năm đó người ở Đường gia có ý định phản đối
Đường Dịch cơ bản là đều lấy anh làm lý do. Ai cũng biết, anh và Đường
Dịch làm việc hoàn toàn trái ngược nhau, anh khẳng định, chẳng khác nào
toàn bộ phủ định Đường Dịch. Điều này đã nghe rất nhiều rồi, Đường Dịch
chưa bao giờ có thể để chuyện gì ở trong lòng, dù sao anh ấy cũng chỉ
làm theo ý mình, mặc kệ người khác nói cái gì, đối với anh ấy mà nói thì cũng chỉ như mẩu giấy vụn mà thôi. Nhưng sau đó……”
Kì Hiên ngoắc ngoắc khóe môi, bất đắc dĩ thở dài,“…… Kỉ Dĩ Ninh không biết, những điều đó, người khác có thể nói, nhưng cô ấy không thể
nói……. Bởi vì, Đường Dịch có thể thật nghiêm túc mà xem xét nó.”
Đường Kính chậm rãi bước vào phòng bệnh, tầm mắt rơi xuống bóng dáng của Kỉ Dĩ Ninh, thấy một hình ảnh im lặng bảo vệ.
Mỗi lần nhìn thấy cô gái này, cùng nói chuyện với cô, Đường Kính luôn nhớ tới những bức tường phủ đầy dây thường xuân vào hoàng hôn ở London, nhớ tới cơn mưa bên bờ sông Thames, nhớ tới cả đèn đường mang phong
cách Victoria trong làn sương mù dày đặc, tất cả đều im lặng, tuyệt đẹp, giống như những ngày chỉ có hòa bình và yên tĩnh.
Nơi nào có cô, cho dù đi giữa thế gian hỗn loạn cũng có thể như mạch
thượng hoa khai, hoãn hoãn quy hĩ [1'>, trong lòng đều có đào hoa lưu
thủy [2'>, đao kiếm không thể làm bẩn trời trong khí mát.
[1'> Mạch thượng hoa khai, hoãn hoãn
quy hĩ: một câu thơ, nghĩa là: Hoa trên đường đã nở, có thể vừa ngắm
cảnh vừa thong thả quay về – Ngô Việt Vương và Vương phi tình cảm mặn
nồng, có lần Vương Phi về nhà mẹ thăm họ hàng, lâu quá không về, Ngô
Việt Vương viết thư nói “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”,
viết là “từ từ” nhưng ý là ở chữ “về”, tuy rằng là “từ từ” nhưng lại dịu dàng hối thúc Vương phi trở về bên ông, diễn tả nỗi nhớ nhung của chồng đối với vợ. Nghe nói Vương phi nhận được thư, nước mắt tuôn chảy, lập
tức trở về Hàng Châu.
[2'> Đào hoa lưu thủy: hoa đào trôi theo dòng nước.
Đường Kính nhìn cô, lẳng lặng suy nghĩ, cũng từng là một thanh niên
học tập ở Cambridge, khiến cho anh đối với cô lại có thêm một phần muốn
chăm sóc và thương tiếc. Cho dù hiện tại cô có làm sai chuyện gì, có làm Đường Dịch bị thương, anh cũng không mong cô cuốn vào, anh cũng không
thể trách móc cô cái gì.
Thu lại ý nghĩ, Đường Kính chậm rãi tiến vào, nâng tay trái lên, muốn khoát lên vai cô, muốn an ủi cô.
Cảm nhận được bên cạnh có người, Kỉ Dĩ Ninh hơi ngẩng đầu nhìn lên,
khi ánh mắt nhìn thấy đó là Đường Kính, trong phút chốc ánh mắt cô lại
lộ ra chút bối rối. Bối rối này là tự bản thân cô thấy muốn xin lỗi và
áy náy, c