Old school Swatch Watches
Đen Trắng

Đen Trắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325845

Bình chọn: 7.00/10/584 lượt.

phép cô một lần nữa trở lại bộ dáng ban đầu đó.

Đường Dịch bỗng nhiên cất bước, thẳng đến phía cô.

Kỉ Dĩ Ninh thấy anh đang lại gần mình.

Khói thuốc súng trên tay còn chưa tan hết, bạo lực trong mắt còn chưa rút đi, quanh người tỏa ra mùi máu tươi dày đặc. Đường Dịch thật xa lạ, khiến cô sợ hãi muốn chạy trốn.

Nhưng mà, thân thể lại không có một chút sức lực nào, bởi vì cô nhớ

tới quá khứ. Kỉ Dĩ Ninh nhớ tới một lần vào hai năm trước, anh giơ tay

ra muốn nắm lấy cô, nhưng cô theo bản năng đã lùi lại từng bước một muốn chạy trốn khỏi anh, kết quả là sự kiên nhẫn của anh đã hoàn toàn bị

đánh gãy, nội tâm đau đớn cả một đêm, nói lên cô đã mất đi tấm thân xử

nữ suốt hai mươi ba năm.

Mà bây giờ, một Đường Dịch xa lạ như thế đã trở lại. Từng bước một, anh tiến lại gần cô.

Trong sự hoảng loạn và sợ hãi, Kỉ Dĩ Ninh mờ mịt đứng nguyên tại chỗ, ngay cả tầm mắt cũng phiêu tán, không biết nên rơi xuống đâu.

Ngay sau đó, trước mắt cô bỗng nhiên chỉ còn một mảnh tối đen.

Đường Dịch nâng tay trái lên, động tác thực dịu dàng, che đi ánh mắt

cô, làm toàn bộ thế giới của cô rơi vào khoảng không trống vắng.

Sau đó ôm chặt cô vào người.

Tay phải anh vòng ra ôm lấy cô, khiến cả người cô đều nằm gọn trong

lòng anh, đem thân thể cô dính sát vào ngực anh, ngay cả hai tay cũng

không biết nên đặt ở đâu, cô mệt mỏi mặc anh ôm lấy, cả người đang run

rẩy kịch liệt.

Anh cứ ôm cô như vậy, rất thâm tình mà cũng thực cám dỗ, như thể chỉ trong nháy mắt đã thay đổi một con người.

“Dĩ Ninh……” Anh dịu dàng dỗ dành cô:“…… Nghe lời, không nên nhìn.”

Anh ôm chặt cô vào trong ngực.

Tay trái nâng lên, khẽ vuốt lưng cô, từng chút từng chút một, cực kỳ kiên nhẫn dỗ dành, động tác cũng cực kỳ ôn nhu.

Cô bị anh gắt gao giam hãm vào trong ngực, bởi vậy, giờ phút này cô không thể nhìn thấy ánh mắt của anh.

Lạnh như băng, sát ý.

Trong không gian này, cô không thể nhìn thấy, ánh mắt sắc bén xung

quanh cô, thẳng tắp bắn về phía những người khác trong văn phòng.

Vẻ mặt lạnh như băng của Đường Dịch làm sao lại có nửa phần dấu vết

của sự dịu dàng, đáy mắt rõ ràng đang ánh lên màu máu, sát ý dày đặc.

Cô ở đây, anh không thể nói thêm nửa chữ, vì thế người thông minh như anh, chỉ cần dùng một ánh mắt, để cô không sợ hãi, hạ xuống mệnh lệnh

mà không cần cất lời.

Khiêm Nhân hiểu được ngay, lập tức xoay người làm một dấu hiệu với mọi người, ý bảo dọn sạch hiện trường.

Tính cách của Đường Dịch mọi người đều rõ ràng, hôm nay Đường Dịch

thật sự tức giận, nếu không cố kỵ Kỉ Dĩ Ninh còn đang ở hiện trường, chỉ sợ người đàn ông này đã sớm mở ra sát giới, nếu không muốn gây nguy

hiểm cho bản thân, tốt nhất từ nay về sau không được phép mắc sai lầm

nữa.

Vì thế, một phút đồng hồ.

Chỉ dùng một phút đồng hồ, hiện trường đã trở về với không gian sạch

sẽ thuần túy như trước. Không có mùi máu tươi, không có dấu vết gì, cứ

như tất cả hình ảnh vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.

Chỉ là, cả người mệt mỏi khiến cho Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn không có cảm giác gì.

Trong khoảnh khắc, mọi người ở đây đã nhanh chóng rời khỏi văn phòng, Kỉ Dĩ Ninh giãy giụa một chút.

Cô muốn xoay người.

Đây chỉ là một động tác theo bản năng, đạo đức trong tâm khiến cô

không thế trơ mắt nhìn tất cả cảnh tượng diễn ra trước mặt mà lại không

thể làm gì.

Tuy nhiên, có người không cho phép.

Đường Dịch đã nhanh hơn cô một bước, nâng tay đè lấy gáy của cô, đem cô ấn vào trong ngực mình, ôm trọn vào lòng.

“Không có việc gì ……”

Giọng nói vẫn dịu dàng như trước, nhưng thực chất lại cường ngạnh không cho phép từ chối.

Rốt cục toàn bộ tiếng bước chân đều biến mất, Khiêm Nhân là người

cuối cùng đi ra ngoài, cẩn thận vạn phần đóng cửa ban công lại. Tiếng

động rất nhỏ, chỉ phát ra một tiếng đóng cửa ‘Tạp tháp’.

Tiếng động đó thật nhẹ, mỏng manh đến mức dường như không hề có, nhưng vẫn làm kinh động Kỉ Dĩ Ninh.

Cuối cùng cô cũng bật khóc.

Như lập tức mất đi toàn bộ sức lực, buông tha tất cả niềm tin đấu

tranh, nâng tay nắm chặt lấy cánh tay anh, cô bắt đầu khóc, nước mắt

thấm ướt vào áo sơmi của anh, hơi lạnh gặp độ ấm, cho anh thấy sự vô lực và ấm ức của cô.

Khi nào thì bắt đầu, Kỉ Dĩ Ninh cô đã trở thành người như vậy?

Trơ mắt nhìn một người chết đi, lại không có làm cái gì.

**** **** ****

Đường Dịch không nói gì thêm, bế cô lên đi về phía phòng ngủ.

Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, anh cúi người, quỳ một gối trước mặt cô, lẳng lặng giúp cô lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng chảy

xuống.

Kỉ Dĩ Ninh quả thực không thể phân biệt rõ ràng người nào mới thực sự là anh.

Cô không hiểu anh.

Đứng trước một mặt bạo lực quyết tuyệt của anh, cô không hiểu.

Bởi vì, trong phạm vi kiến thức của cô, có một sự thật tàn khốc đối lập đặt ngay trước mặt –

“Tại sao, tại sao Đường Kính chưa bao giờ có thể –”

Kỉ Dĩ Ninh bỗng nhiên lên tiếng, còn không hỏi xong câu hỏi đó, đơn giản là vì cô nhìn thấy ánh mắt của Đường Dịch.

Lạnh lùng, tuyệt vọng, đau thương, máu lạnh.

Giống như ảo giác, nháy mắt đã biến mất, [hoa trong gương, trăng

trong nước'> không thể nắm bắt được, cứ như