XtGem Forum catalog
Đen Trắng

Đen Trắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326101

Bình chọn: 9.5.00/10/610 lượt.

quý, quang minh chính đại cả ngày quanh quẩn

bên cạnh Kỉ Dĩ Ninh.

Bị một người đàn ông cả ngày đi theo như thế, Kỉ Dĩ Ninh rốt cục nhịn không được rồi.

“Doãn tiên sinh, anh rốt cuộc có chuyện gì?”

Khiêm Nhân hàm súc cười, “Gần đây tôi…… Đối với nghệ thuật của Châu

Âu cảm thấy hứng thú…… Muốn cùng cô chia sẻ trao đổi một chút……”

“……”

Kỉ Dĩ Ninh phải dùng sức lực rất lớn mới có thể khắc chế được biểu

tình run rẩy trên mặt, tận lực lấy một vẻ mặt bình thường đối mặt với

anh ta. Quán trưởng nói, vị Doãn tiên sinh này vừa ra tay đã vung ra một số tiền rất lớn, không thể chậm trễ……

Vì thế, hai người bắt đầu thưởng thức nghệ thuật.

Khiêm Nhân thực nhiệt tình, Dĩ Ninh thực đau đầu.

Quá trình cụ thể gần như chỉ có mấy câu đối thoại thế này –

“Ha ha ha! Kỉ tiểu thư! Bức tranh này tôi biết! Đây là tác phẩm [The

Starry Night'> của danh họa người Hà Lan! Van có tính sáng tạo rất cao!”

[1'>

“Không phải…… Tranh này không phải vẽ bầu trời, là bí đỏ ……”

“……”

“Hơn nữa, bảo tàng nghệ thuật hiện đại ở New York mới có tác phẩm nổi tiếng [The Starry Night'> này được, chúng ta ở đây làm sao có thể có

được nhỉ……”

“……” Khiêm Nhân vuốt cằm tâm trạng thâm trầm:“Cảm ơn cô đã nhắc nhở,

tôi nhớ ra rồi, đây chính là trường phái ấn tượng trong truyền thuyết!”

[2'>

“Không phải…… Đây rõ ràng chính là trường phái hiện thực bình thường mà……”

“……”

Các bạn, không cần cười, vui lòng không cần cười nhạo, thân là một kẻ thất học về nghệ thuật, đã cố gắng lắng nghe mấy thứ về nghệ thuật như

vịt nghe sấm thế này đã là rất kiên nhẫn rồi……

Khiêm Nhân lập tức mất bò mới lo làm chuồng, tích cực ca ngợi:“Kỉ tiểu thư, cô thật sự là bác học đa tài!”

“……”

Kỉ Dĩ Ninh ho một tiếng, xấu hổ nói với anh:“Đó không phải là bác học, đây là thưởng thức cơ bản mà……”

Khiêm Nhân:“……”

Ngày đầu tiên đồng chí Khiêm Nhân đến với con đường văn nghệ cứ như

vậy mà thất bại, Kỉ Dĩ Ninh ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, khi

anh ta rời đi còn dựa trên tinh thần chức nghiệp vội vàng nói ‘Hoan

nghênh lần sau lại đến’.

Vì thế, ngày hôm sau, anh ta quả nhiên lại đến!

Kỉ Dĩ Ninh trừng lớn ánh mắt nhìn thân ảnh Doãn Khiêm Nhân lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, trong lòng lại đổ mồ hôi……

Bạn à, hôm qua tôi nói với anh là hoan nghênh lần sau lại đến chỉ là nói có lệ thôi mà……

Cũng không biết là anh ta thật sự không thấy hay là cố tình không

thấy, dù sao anh ta vẫn quyết tâm cùng cô nói chuyện về văn nghệ.

Được rồi, nói thì nói đi, dựa vào sự kiên nhân của Kỉ Dĩ Ninh thì

cũng không phải là vẫn đề lớn gì, nhưng thật sự không nghĩ tới vài ngày

sau đó, một vẫn đề khác lại đến.

Công việc của Kỉ Dĩ Ninh chính là giống ngành dịch vụ, khách hàng là

quan trọng nhất, hơn nữa cách thưởng thức nghệ thuật từ trước tới nay

luôn theo ý kiến cá nhân, có ý kiến bất đồng tuyệt đối là chuyện bình

thường thôi, gặp được người cùng sở thích mà tranh luận thì quả thực là

điều thú vị trong cuộc đời.

Nhưng trong mắt Khiêm Nhân thì chuyện đó lại không phải như vậy.

Có lầm hay không? Con mẹ nó, các ngươi chán sống rồi sao?! Người của

Dịch thiếu nhà chúng ta tự mình đến giảng giải cho các ngươi mà các

ngươi còn dám có ý kiến?! Điều này chẳng phải là không đem Đường gia nhà chúng ta để vào mắt sao?! Các ngươi nghe rõ chưa!!!

……

Lực nhẫn nại của Kỉ Dĩ Ninh rốt cục đã đến cực hạn.

Một phen kéo áo Khiêm Nhân đi ra ngoài.

“Anh –”

Vừa định giáo huấn anh ta, lại thấy Khiêm Nhân lộ ra bộ mặt khổ sở, Kỉ Dĩ Ninh lập tức lại mềm lòng.

Khiêm Nhân vì mình kêu oan:“Tôi đã thực cố gắng rồi, tuần này đã đến

chỗ nhị thiếu gia mượn hơn một trăm quyển sách về nghệ thuật, đêm nào

cũng mang ra ngâm nga ……”

“……”

Kỉ Dĩ Ninh nghĩ, người của Đường gia có phải đều là…… Thần kỳ như vậy không? Trước kia cô thấy Tô Tiểu Miêu mỗi ngày đều lấy danh ngôn của

Mao chủ tịch từ trong túi ra ngâm nga một chút, Kỉ Dĩ Ninh đã cảm thấy

thực thần kỳ rồi, không nghĩ tới còn có người so với Tô Tiểu Miêu càng

thần kỳ hơn.

“Mấy ngày nay anh đến đây…… Làm gì vậy?”

“Vì muốn cùng cô nói chuyện phiếm thôi.” Cô cảm thấy anh ta thần kỳ,

anh ta còn cảm thấy cô càng thần kỳ hơn. Một cô gái sống ở thế kỷ hai

mươi mốt, tại sao lại không có chút ham muốn nào trong thế kỷ mới chứ,

rất giống người xuyên qua từ thời Trung Cổ đến, nói chuyện với cô gái nữ tính thế này thật sự là khổ chết anh rồi……

“……”

Kỉ Dĩ Ninh rốt cuộc không ngu ngốc, ngay lập tức đổi đề tài:“Anh có

việc tìm tôi sao? Nếu có thì cứ trực tiếp nói với tôi đi.” Không cần lại tiếp tục đi xúc phạm đến nghệ thuật ……

Khiêm Nhân lập tức khóc ròng.

Anh không còn biện pháp nào nữa mới đến tìm cô, trước đó anh đã đi

tìm Đường Kính và Thiệu Kì Hiên, không nghĩ tới, hai người kia chưa từng trên một mặt trận thống nhất ý kiến, vậy mà bây giờ cả hai lại không

thèm đếm xỉa đến anh.

Việc tư của Đường Dịch, bo bo giữ mình, mới là thượng sách.

Khiêm Nhân lôi kéo tay của Kỉ Dĩ Ninh.

“Kỉ tiểu thư, tôi biết sai lầm rồi…… Cô có thể tha thứ cho tôi không? Có thể giúp tôi nói với Dịch thiếu vài câu được không……”

“…… Anh ấy làm gì anh thế?”