Snack's 1967
Đen Trắng

Đen Trắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326351

Bình chọn: 8.5.00/10/635 lượt.

“Anh ấy muốn tôi đi cải tạo lao động, còn muốn tôi ở trên cái đảo

hoang kia học tất cả những chương trình học về văn nghệ mà cô đã từng

học……”

“……”

Khiêm Nhân thành thực khóc rống sám hối:“Cải tạo lao động còn chưa

tính, nhưng là anh ấy muốn một người học sửa chữa vũ khí như tôi đi tu

luyện văn nghệ, tôi thật sự bị rào cản tâm lý rất lớn a……”

Vào đêm, sắc trời nhập vào một mảnh âm u huyền ảo.

Đêm nay ánh trăng thực sáng, khi Kỉ Dĩ Ninh bước đi chậm rãi trên sân bên ngoài bệnh viện, nhìn thấy ánh trăng chiếu vào hoa trên cây, bóng

dáng thực thanh tịch, khiến lòng cô dâng lên chút bình yên và vui mừng.

Gần đây không biết vì sao, hết thảy mọi chi tiết trên thế gian này đều làm cho cô nhớ tới anh.

Nhớ rõ lần đó, Đường Dịch không vui khi thấy cô đi dạo trong hoa viên vào đêm khuya, bởi vì cảm giác mát lạnh, quấy nhiễu thân thể. Anh không thích, lại không nói rõ nguyên nhân, chỉ biết gặp một lần lại một lần

nắm tay cô đi vào phòng, động tác cường ngạnh, không cho phép phản

kháng, khiến cô đem toàn bộ ủy khuất viết lên trên mặt, anh cũng không

biện giải, chỉ là sau khi về phòng cũng không quên đặt vào tay cô một

cốc ca cao nóng, bao bọc lấy hai bàn tay cô bằng lòng bàn tay mình, làm

cô không thể phân rõ được người đàn ông trước mắt này rốt cuộc là bạc

tình hay là thâm tình.

À, trên đời có một loại đàn ông nhất định sẽ bị người ta hiểu lầm,

tình cảm với người khác, biểu hiện ra ngoài luôn luôn ít hơn so với thực tế. Nhu tình tuy là ngập đầy cõi lòng cũng chỉ giữ lại trong người,

không thể nhìn ra được.

Dùng phương thức biểu lộ tình cảm như vậy, nếu như cô không hiểu, cũng thực đả thương người.

Hoàn hảo, hoàn hảo, bắt đầu từ hôm nay, đối với Đường Dịch, Kỉ Dĩ Ninh rốt cục đã hiểu thêm bảy phần.

Đêm đã khuya, Kỉ Dĩ Ninh đi vòng vèo rồi cũng trở lại phòng bệnh,

không đi thang máy mà cô thong thả bước chân trên cầu thang bộ, một tầng lại một tầng, chậm rãi lên tầng tám.

Gần đây cô luôn muốn gặp anh, nhưng càng muốn lại càng không dám dễ

dàng tới gần. Gặp anh sẽ động tình, tất cả tư duy và động tác đều bị anh không chế.

Vì thế, mấy ngày sau khi anh tỉnh lại, cô cũng không chính thức ở một chỗ cùng anh nhiều, mà ban ngày anh lại bề bộn nhiều việc, cũng không

có thời gian dành cho cô. Đến ban đêm, trong thuốc của anh luôn có thêm

thành phần của thuốc ngủ, tuy rằng ngay cả thuốc phiện anh cũng từng

chơi đùa rồi, thuốc ngủ này căn bản là không có tác dụng gì với anh. Có

thể là thấy trên mặt cô tràn đầy cảm giác chịu tội, anh mới hiểu mà phối hợp, tắt đèn đi vào giấc ngủ, cô nắm tay anh, cả đêm ở bên anh. Vì thế, mỗi một ngày, chỉ sau khi anh đã đi vào giấc ngủ, cô mới chính thức

cùng anh ở một chỗ.

Hôm nay, anh rốt cục quyết định đánh vỡ trầm mặc.

Ở bên kia đầu dây điện thoại anh lặng lẽ hỏi cô:“Kỉ Dĩ Ninh, là em không dám gặp anh, hay là không muốn gặp anh?”

Đúng rồi, đây mới là tác phong của Đường Dịch. Tuyệt đối sẽ không

vĩnh viễn tình nguyện trầm mặc, đánh gãy điểm mấu chốt, anh sẽ tiến

công.

Không đợi cô đáp lời, anh cho cô lựa chọn:“Nếu là em không dám gặp

anh, tối hôm nay anh sẽ phái người đem em buộc lại trước mặt anh; nếu là em không muốn gặp anh, ngay bây giờ anh sẽ phái người đem em buộc lại

đây.”

“……”

Cô nghe thấy thế thực không còn gì để nói nữa, người đàn ông này quả thực là không có nói đạo lý gì tốt đẹp cả.

“Đêm nay đi,” Cô nói:“Em…… Vẫn muốn gặp anh.”

……

Đến cửa phòng bệnh, Kỉ Dĩ Ninh nâng tay gõ gõ cửa.

“Em có thể tiến vào không?”

Trong cửa không có thanh âm.

Cô lẳng lặng chờ, trái tim dường như đang khẽ dao động.

Bỗng nhiên, cửa phòng bật mở, một cánh tay phải thon dài nam tính đột nhiên nắm chặt lấy vai trái của cô, lấy tốc độ cực nhanh kéo cô vào

phòng, tiếng đóng cửa thực lớn từ phía sau cô truyền đến, cô trợn mắt

kinh ngạc, cả người đã bị anh bao bọc.

Anh vòng cô vào một góc, Đường Dịch nhìn xuống cô từ trên cao.

“Em đối với mọi người có phải đều là như vậy không?”

Rõ ràng biết anh đang đợi cô, cô cũng vĩnh viễn không dùng một tư

thái vội vã xuất hiện trước mặt anh, không nhanh không chậm, bình tĩnh

thong thả, trước khi tiến vào còn không quên gõ cửa hỏi, nho nhã lịch

sự, nhưng cũng mang theo một tia lễ phép mới lạ.

Anh cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô, trong giọng nói không nghe ra

cảm xúc:“Nghi lễ quý tộc của các tiểu thư, từ nhỏ đã được dạy dỗ, hay là chỉ đối với anh mới như vậy? Anh đã từng nói với em, con người anh luôn luôn không được kiên nhẫn lắm……”

Cô bất đắc dĩ nở nụ cười, vì anh cố tình gây sự.

“Em đã thấy có người không hiểu lễ phép mà bị răn dạy, còn có người

chưa bao giờ biết lễ phép cũng sẽ bị răn dạy,” Cô nhìn vào ánh mắt anh,

dùng tư thái dịu dàng để cảm hóa khí thế bức người trong ánh mắt anh,

“Anh biết quý tộc chân chính là như thế nào không? Tuyệt đối không phải

giống như em thế này, mà hẳn là giống Hiệp sĩ Mary • Anton, cho dù giây

phút bị đưa lên đoạn đầu đài hành hình, các hành quyết đã chạm đến chân

rồi, còn không quên nói một câu ‘Thực xin lỗi, không phải tôi cố ý .’”

Đường Dịch đứng thẳng người lên.

Cô th