XtGem Forum catalog
Đen Trắng

Đen Trắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326182

Bình chọn: 8.5.00/10/618 lượt.

ở dài nhẹ nhõm một hơi, thật may mắn, anh buông tha cho cô ……

Giây tiếp theo, bạc môi anh liền đi xuống ức hiếp.

Cô trừng lớn mắt, trực giác muốn đẩy anh ra.

“Đừng nhúc nhích,” Anh phi thường hiểu biết nhược điểm của cô là gì,

hơn nữa không chỉ am hiểu mà còn biết tận dụng:“Trên người anh còn có

vết thương mà……”

Cô không thể không thừa nhận, trong dục vọng mê người này, anh thật

là cao thủ. Mặc dù không hề có động tác gì, chính là chỉ cần cùng anh

hôn môi, Kỉ Dĩ Ninh cũng không thể không thừa nhận chính mình đối với

anh là có dục vọng. Gặp được Đường Dịch, cho dù có là một cô gái tâm

không loạn, cũng dần dần sẽ có loại cảm giác ý loạn tình mê.

Đường Dịch bỗng nhiên dừng động tác, từng chút một hôn lên cổ cô,

trong giọng nói không thể nghe ra cảm xúc:“…… Không phản kháng?”

Một chút phản kháng đều không có, thật sự không giống bản năng của Kỉ Dĩ Ninh.

“……”

Tuy rằng không biết anh nhìn ra cái gì, nhưng trong lòng Kỉ Dĩ Ninh

vẫn đang bối rối một chút. Hôm nay cô thật sự rất yên tâm với anh, dù

sao anh vẫn có vết thương trên người, không xằng bậy được……

“Không phản kháng.”

“Ồ……”

Đường Dịch từ từ lên tiếng, vuốt ve mặt cô, hơi thở khẽ phả vào mặt

cô, cô thấy anh lại cúi đầu xuống, nghĩ đến anh muốn hôn cô, đang chuẩn

bị nhắm mắt vào, lại thình lình nghe được giọng nói của anh, nháy mắt

liền nhiễm sắc thái tình dục.

“Anh đã cho em cơ hội đó, là chính em nói, không phản kháng……”

“……”

Nụ cười của cô đóng băng trên mặt, biểu tình vô thố.

Đường Dịch cúi đầu nở nụ cười, “…… Em cho là anh đang có thương tích trong người nên không thể xằng bậy với em, phải không?”

“……”

Cô nhìn anh, đáy mắt có điểm bối rối.

“Rất đơn thuần nhé……” Đường Dịch cười sờ sờ mặt cô, chuyển đề tài:“…… Chỉ có điều anh thích.”

Dưới ánh đèn mở ảo, anh nâng tay gạt đi những sợi tóc phân tán trên

trán cô, sau đó hôn xuống, in trên khóe mắt cô, từng chỗ từng chỗ một,

thiết lập nên dụ hoặc, làm cô không thể có sức chống cự anh. Cô cảm thấy tay anh tiến vào trong váy cô, thấy anh nhanh chóng chuyển ra phía sau, ngay sau đó chợt nghe thấy tiếng khóa kéo của váy liền bị anh dùng răng nanh kéo xuống dưới, cô nghe thấy anh nói, thật là lạnh, sau đó anh

dùng nhiệt độ cơ thể mình bao bọc cô, ấm áp như suối nước nóng. Môi anh

trượt trên lưng cô, cắn xuống, nghe thấy cô khẽ gọi ra một tiếng ‘Đường

Dịch……’.

Trước khi không khống chế được cô xoay người sang chỗ khác đối mặt

với anh, không quên chịu người khác nhờ vả, “Khiêm Nhân anh ấy……”

Loại thời điểm này, Đường Dịch làm sao còn quản đến chuyện của anh ta chứ, không đợi cô nói xong, cúi người che miệng cô lại, khàn khàn đáp

một câu:“Anh có đúng mực……” Trong tay dùng sức, liền đem cô hướng đến sô pha.

Tay anh vòng bên eo cô, cả người cô bị anh làm cho nóng lên, cô chỉ

nghe thấy anh gọi cô một tiếng ‘Dĩ Ninh’, thanh âm mất tiếng, tiếp theo

cô liền thừa nhận toàn bộ tình cùng dục của anh.

……

Nói là dục luyến cũng tốt, trên thực tế, thân thể cùng thân thể quan hệ, xác thực có thể mềm mại mà thâm thúy.

Giây phút cuối cùng kia, cô không dám nhìn mặt anh, kinh nghiệm trước đó đã nói cho cô, giây phút cuối cùng đó anh luôn hiểu thế nào để dụ

hoặc cô, nó khiến cô cảm thấy mình sẽ bị anh bẻ gãy.

Mưa tạnh mây tan, Đường Dịch ôm cô ở khuỷu tay, cầm một khối ngọc thạch trên cổ cô.

Ngọc thạch màu nâu sẫm, hình dạng không rõ, tinh xảo, rất nhỏ, đặt ở

trong tay anh, dường như không cảm thụ được sức nặng, đây cũng là đồ

trang sức duy nhất cô mang trên người.

Bắt đầu từ ngày họ gặp nhau, anh luôn mua rất nhiều thứ cho cô, nhưng cũng không thấy cô mang một thứ gì bên mình, hỏi cô thích cái gì, cô

chỉ nói không quan trọng, lâu ngày anh cũng không để ý, dù sao vô luận

là anh mua cho cô cái gì, cô đều tiếp nhận theo ý anh, nhưng không bao

giờ dùng.

Chỉ có khối ngọc thạch này, bắt đầu từ khi anh đưa nó cho cô, cô vẫn

luôn đeo nó, tơ hồng tinh tế, quấn quanh trên cái cổ trắng nõn của cô,

như muốn đi cùng thời gian dài đằng đẵng.

Có ai biết được, khối ngọc thạch này vốn là của anh, mẹ anh đã đeo nó trên người anh ngay từ khi anh còn nhỏ, rất nhiều năm sau anh gặp được

cô, cô không nghe lời ra khỏi cửa, thiếu chút nữa xảy ra chuyện, anh đem cô về và đã đoạt lấy đêm đầu tiên của cô, làm cô sốt cao. Anh cũng

không giải thích, mà chỉ đứng trên ban công hút thuốc cả đêm (Ở chương bẻ gãy cánh đó!). Khi trời dần sáng lên, anh tháo xuống dây tơ hồng gắn khối ngọc thạch

trên cổ mà bao năm nay anh luôn mang bên người, đi vào phòng, nắm lấy

bàn tay cô khi cô đang say ngủ, đem khối ngọc thạch nhỏ màu nâu sẫm này

đặt trong lòng bàn tay cô, làm cho cô nắm chặt. Anh không ôm hy vọng cô

có thể biết, thậm chí anh còn không đánh thức cô, cái gì cũng không nói, anh liền đứng dậy đi ra ngoài.

Nhưng, trời không phụ lòng anh, cô có thể biết được.

Tuy rằng không biết cô đoán được cái gì, nghĩ đến cái gì, cho tới bây giờ cô cũng không hỏi qua anh, anh cũng chưa bao giờ để ý, dù sao ngay

từ đầu, anh cũng không ôm hy vọng cô có thể biết.

Mà cô, không để cho anh thất vọng. Anh vẫn nhớ rõ, mỗi ngà