Đen Trắng

Đen Trắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326304

Bình chọn: 8.00/10/630 lượt.

sáng màu da cam như thế, nhuộm đẫm không khí ấm

áp, nó khiến cho cái đêm đầu mùa xuân này, rốt cục thoát khỏi sự quấy

nhiễu của cái lạnh.

Kỉ Dĩ Ninh tựa vào lòng anh, ánh mắt có chút chùng xuống, không có

tiêu điểm, cô lâm vào trầm tư, thật lâu thật lâu sau, nhịn không được

thấp giọng gọi anh một tiếng.

“Đường Dịch.”

“Ừ?”

“Em đối với ánh mắt chọn nữ nhân của anh, thật sự là không dám khen tặng……”

Đường Dịch nở nụ cười.

Kỉ Dĩ Ninh nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Em nói thật đó.”

Đường Dịch từ chối cho ý kiến, anh ôm lấy cô, xoay người cô lại, để cô đối mặt với mình.

“Tiểu thư, anh hiếm khi mới chân thành như vậy, em lại còn có thể phủ định anh hả, cũng phải cho anh một lý do chứ?”

“Bởi vì Tiểu Miêu.”

Biểu hiện của Đường Dịch có một chút kinh ngạc khó hiểu:“…… Sao?”

“Bởi vì Tiểu Miêu,” Cô lập lại một lần nữa, cười với anh:“Ở Đường gia đã có Tô Tiểu Miêu là điều kiện về nữ tính tiên quyết rồi, thế nhưng

anh còn có thể chấp nhận Kỉ Dĩ Ninh sao, theo mức độ nào đó mà nói, em

thật sự bội phục anh……”

Cô gái kia, mới là chân chính huyễn hoặc, cô ấy có một sức sống lạ

thường, xâm nhập vào chỗ sâu nhất trong linh hồn mỗi người, làm cho

người ta không có cách nào từ chối cô.

Kỉ Dĩ Ninh vẫn nhớ rõ, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy Tô Tiểu Miêu.

Đó là vào một mùa đông, cô ở nhà Đường Kính làm khách, Đường Dịch đã

đem đến cho cô đầy bụng tâm sự, tuy rằng cô chưa bao giờ nói ra, nhưng

bằng năng lực sát ngôn quan sắc của Đường Kính, tự nhiên có thể nhìn ra rõ ràng. Đường Kính cũng có điểm đồng tình với cô, cũng có chút thương tiếc, vì thế liền cùng cô nói chuyện lúc chạng vạng.

Ban đêm, bởi vì thay đổi hoàn cảnh, cô không có thói quen, thủy chung không thể ngủ được. Cuối cùng đơn giản là cô buông tha cho giấc ngủ,

ngâm một tách trà nóng cho mình, tựa vào cửa sổ bên phòng ngủ, lẳng lặng nhìn tuyết rơi qua cửa sổ cả một đêm.

Kỉ Dĩ Ninh luôn cảm thấy, thứ hạ xuống trần gian đẹp nhất chính là

tuyết, đơn giản trực tiếp, lại dễ dàng tác động vào lòng người. Cảnh

tượng như vậy, rất đáng giá để đi chân trần trên tuyết một vòng mới là

dễ chịu.

Trời không phụ cô, hạ xuống cả một đêm tuyết rơi dày đặc cho cô xem.

Mà cô lại phụ chính mình, thẳng đến hừng đông, cũng thủy chung không có

người nào xuống lầu gần với tuyết.

Ngay lúc đó, lại có một người làm được.

Ở phía chân trời kia đang hé ra những tia nắng sớm, Kỉ Dĩ Ninh chỉ

nghe thấy dưới lầu có người phát ra ‘Oa –!’ một tiếng tán thưởng, sau đó cô liền thấy, có một bóng người nhỏ nhắn chạy ra khỏi phòng.

Là một cô gái.

Hiển nhiên là bộ dáng vừa tỉnh ngủ, chỉ mặc một cái áo ngủ đơn giản,

cảm xúc dào dạt, mềm mại như tuyết, tóc dài rối tung xõa trên bờ vai cô, mang theo một đôi mắt còn nhập nhèm, còn có vài phần buồn ngủ, tâm

trạng cô ấy thật tốt, tuyết rơi nhiều như vậy mà cũng không sợ lãnh, hai chân trần, dẫm nát trên nền tuyết, mỗi khi bước xuống lại tạo ra những

âm thanh sắc nét của tuyết, lưu lại một chuỗi dấu chân.

Kỉ Dĩ Ninh vừa định đánh giá, thật là một cô gái không rành thế tục, dám lấy diện mạo như thế của mình lộ ra trước màn ảnh.

Nhưng mà ngay giây sau đó, cô thấy cô ấy lấy một ít tuyết dưới nhành

mai vàng, rồi lại lấy một đóa hoa mai để vào lòng bàn tay, sau đó cùng

bỏ chúng vào miệng, ăn một miệng lớn, Kỉ Dĩ Ninh chỉ nhìn thấy bên môi

cô ấy còn dính lại bông tuyết trắng, cô ấy vươn cái lưỡi hồng nhạt ra

liếm, lóe ra tuyết trắng trong suốt.

Nhàn hạ thoải mái.

Đây mới chân chính là hương vị thanh nhàn vui vẻ của nhân gian.

Chỉ với một động tác này, Kỉ Dĩ Ninh không thể không thích cô ấy.

Cô nhìn cô gái dưới tầng, không nhịn được mà khẽ cong khóe môi, dành cho cô ấy những lời ca ngợi từ trong lòng mình.

Thử hỏi thế gian, có mấy người có thể có tâm trạng thoải mái như vậy? Phẩm tuyết thưởng hoa, uống sương uống mưa, những việc thế này, nếu

không có chút bản tính trời cho thì không thể làm được.

Thế gian này cũng không có nhiều ước định lắm, khi chúng ta còn chưa

trưởng thành, đã bị thế tục trói buộc, dần dần quên mất cái gì gọi là

thanh nhàn trong cuộc sống.

Kỉ Dĩ Ninh buông chén trà trong tay xuống, không nhịn được muốn xuống tầng, muốn trò chuyện cùng cô ấy, cô là ai?

Không đợi cô rời bước, bởi vì đã có người giải đáp giúp cô.

Cô nhìn thấy Đường Kính đi ra từ trong phòng, bước chân có chút vội

vàng, trên tay cầm một cái áo khoác dày. Anh chắc cũng vừa mới tỉnh, cảm giác mơ màng của ban đêm còn chưa tán đi, không thấy người bên cạnh,

anh liền nhanh chóng đi tìm. Đường Kính buổi sáng hay bị huyết áp thấp,

thực không dễ dàng tỉnh táo, nhưng anh vẫn đang đuổi tới. Nhìn thân ảnh

của anh, Kỉ Dĩ Ninh mỉm cười, cô nghĩ mình đã biết được vị tiểu thư dưới tầng kia là ai, là người nào ở Đường gia.

Đường Kính vội vàng mặc áo vào cho Tiểu Miêu, lại cầm một đôi dép lên bảo cô ấy đi vào, anh vừa cúi người xoa xoa đôi tay đỏ bừng của cô ấy,

vừa quở trách: Em là cô ngốc hả? Khuya khoắt mới trở về ngủ, trời còn

chưa sáng đã tỉnh rồi, tỉnh dậy lại bỏ chạy ra ngoài này chịu lạnh, lạnh như vậy lại còn không đi giày, đúng là một tế b


Old school Swatch Watches