
p vào VIP ……
Vừa bị cấp trên để ý, tôi liền chấn động ..
Vừa nghĩ đến truyện sắp vào VIP, tôi liền thấy căng thẳng ….
Vừa viết vài lời thông báo sắp vào VIP, tôi liền…… đau lòng không thôi …OTL
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tôi từ trước đến nay!!
Cảm ơn đến bạn [Đường gia Tiểu Miêu'> đã tạo một con đường đưa tôi đến với các bạn, nếu không có bạn [ Tiểu Miêu '> phối hợp diễn và cổ vũ cho
bạn Đường Dịch, sẽ không có câu chuyện [ Đen trắng '> như bây giờ. ^_^
Cảm ơn [ Chiều sâu tác yêu '> đã dẫn tôi đến với các bạn, nếu không có truyện này, các bạn sẽ không yêu thích Đường Dịch đến vậy và cũng sẽ
không có câu truyện [ Đen trắng'> như bây giờ.
Gặp nhau cũng có một bí quyết, không phải muộn hay sớm, xa hay gần, mà cần đúng lúc…
Vì câu chuyện gặp gỡ giữa Đường Dịch và Kỉ Dĩ Ninh, vì sự gặp gỡ của
tất cả mọi người ngoài văn chương, thế nên tôi có thể tiếp tục cố gắng,
để cho câu chuyện này có được một kết thúc hạnh phúc.
Tiểu Dương: Có thể có bạn chưa hiểu tại sao phần này có tên là đồng quy?
Lúc đầu mình đọc đến
đây, mình cũng không hiểu, vì trong bản convert chương này là đồng về.
Mình nghĩ anh Đường Dịch đã dần khỏi vết thương rồi và sẽ “cùng về nhà”
với chị Dĩ Ninh, nhưng sau đó mình không nghĩ như vậy.
Mình không edit chỉ dựa trên bản convert mà còn dựa vào bản tiếng Trung nữa. Vì thế khi edit
đến phần này, mình đã tra từ điển và biết hóa ra hai từ đó là đồng quy,
không phải đồng về.
Đồng quy, gần giống như những đường thẳng đồng quy trong toán học, mình nghĩ phần đồng quy này
là sự giao nhau giữa tiếng nói từ sâu trong đáy lòng của hai nhân vật
chính.
Cô, một Kỉ Dĩ Ninh từ
trước đến nay luôn đơn thuần, thuần khiết như màu trắng. Vậy mà từ khi
gặp được Đường Dịch cô đã có sự ích kỉ, có tham luyến, cô muốn một mình
độc chiếm anh.
Anh, một Đường Dịch
luôn bị vây hãm trong vòng xoáy báo thù, bạo lực, luôn phải sống trong
thế giới màu đen. Vậy mà khi gặp được Kỉ Dĩ Ninh, anh đã dành hết ôn
nhu, dành hết yêu thương của mình cho cô.
Màu đen và màu trắng có thể kết hợp được với nhau không? Câu trả lời là có, nếu như chúng biết
kết hợp sao cho hài hòa. Câu chuyện này có lẽ là một quá trình đi đến sự kết hợp hoàn hảo nhất giữa đen và trắng!
Mình rất thích phần này, mà chương này lại càng bộc lộ rõ tiếng lòng của nam nữ chính!
Truyện này có nhiều
đoạn trầm, nội tâm nhân vật được thể hiện và bộc lộ rất nhiều, mình rất
sợ khi edit không thể truyền tải hết ý của tác giả! Nhưng mình đã và sẽ
tiếp tục cố gắng! Bởi vì mình thích truyện này và cũng nhờ sự động viên, ủng hộ của những bạn đọc bản edit của mình, dù không comment, có
comment, hay chỉ nhấn một nút like!
Cảm ơn các bạn nhiều vì đã ủng hộ mình!
Trên đây chỉ là một ít
cảm xúc của mình về câu chuyện này. Mỗi người có một ý kiến riêng, vậy
nên có thể các bạn có cảm nhận không giống mình! ^^ Nếu mình nói nhiều
quá mà các bạn thấy phiền thì mình rất xin lỗi nhé!
Khi Kỉ Dĩ Ninh nói xong một câu cuối cùng, một chữ cuối cùng đó, toàn bộ không gian giống như bị đình trệ lặng im một giây.
Cô cúi đầu, tựa vào lòng anh, để anh không nhìn thấy vẻ mặt mình, mà cô cũng không muốn nhìn, bởi vì không có dũng khí.
Ngay sau đó, cả người cô bỗng nhiên bị người nào đó ôm lấy rồi nhấc
lên, khi cô mở mắt nhìn, ngay lập tức hai người đối mặt nhau, cô nhìn
Đường Dịch đang mang vẻ mặt hứng thú nhìn mình, biểu tình thong dong như thế, cô cũng từng thấy qua rồi.
Cô nghe thấy anh chậm rãi mở miệng, chậm rãi lên tiếng:“…… Ở trước mặt anh em phủ định toàn bộ mình như thế, em đang sợ cái gì?”
Quả nhiên, anh đã nhìn thấu cô. Ngay cả khi cô đã tìm nhiều lý do
quanh co lòng vòng như thế, nhưng đối với anh mà nói, anh đã nhìn thấu
dưới những lí do thoái thác kia có nỗi lòng của cô, đó không phải chuyện khó với anh.
Kỉ Dĩ Ninh không dám tiếp tục nhìn thẳng vào mắt anh.
Bỗng nhiên cô nghiêng người ôm chặt lấy anh, nâng tay vòng lên cổ
anh, vùi đầu xuống cổ anh, trước nay cô chưa từng chủ động thế này, lộ
ra bối rối rõ ràng, như con thú nhỏ sợ hãi.
Đường Dịch lặng im một giây, như là không đành lòng, anh nâng tay vỗ nhẹ lên lưng cô, ôn nhu an ủi:“Dĩ Ninh……”
“Anh đừng nói gì, để em nói hết đã……” Cô đột nhiên lên tiếng ngắt lời anh, ngay cả giọng nói cũng rõ ràng nhuộm đẫm lo âu:“…… Trước kia em
cực kỳ không thích một câu chuyện xưa. Trong thần thoại Hy Lạp, có một
người chịu hình phạt, ông ta bị chìm trong nước, nước đến bên môi vẫn
phải chịu cơn khát khô cổ, mà một khi ông ta cúi đầu uống nước, nước
liền rút đi, sau đó tiếp tục đầy lên, rồi lại rút đi, cứ lặp lại như
vậy, ông ta có thể nhìn thấy, nhưng vĩnh viễn không thể……”
Đường Dịch hiểu rõ, thay cô nói tiếp,“Tantalus [1'>, bị các vị thần
trừng phạt. Muốn tìm nhiều lắm, tham luyến cũng rất nhiều, cuối cùng
khiến các vị thần nổi cơn thịnh nộ.”
[1'> Tantalus là một vị vua Hi Lạp; ông khá nổi tiếng vì ý định lừa gạt các vị thần trên
đỉnh Olympia. Nhằm kiểm tra khả năng của các vị thần, hắn đã ra lệnh cho đầu bếp dùng chính con trai mình làm món thịt hầm đãi họ. Các vị thần
biết rõ được hành độ