
ào, rốt cuộc có phải là
người lớn không hả?……
Tiểu Miêu nghiêm trang sửa đúng lời anh: Em không phải hình thành từ một tế bào, em hình thành từ các phân bào……
Đường Kính không nói gì, khóe mắt nhìn vào đôi môi đỏ bừng của cô, anh nhíu mày: Vừa rồi em ăn cái gì?
Tiểu Miêu cười cười, nắm một nắm tuyết đưa cho anh, ngẫm lại thấy còn chưa đủ, lại hái thêm hai đóa mai vàng đặt lên trên cho đẹp, cười với
một vẻ mặt vô hại, hỏi: Anh có muốn ăn không?
Đường Kính hít sâu một hơi, nhu nhu huyệt thái dương.
Trước kia ở trong nhà, anh có một người anh trai thích đem thuốc
phiện làm đồ chơi mà đùa nghịch; hiện tại ở trong nhà, anh có một bà xã, thật không thể tưởng tượng có thể ăn được cái gì……
Đường Kính nhìn cô, thấy khóe môi cô còn dính một cánh hoa mai vàng,
cô vươn đầu lưỡi ra muốn liếm nó vào miệng ăn luôn, hình ảnh này bỗng
nhiên khiến cho Đường Kính động tâm, vì thế anh đột ngột giữ lấy gáy cô, cúi đầu liền hôn cô thật sâu, động tác yêu thương lại cường ngạnh,
giống như muốn dùng nụ hôn của mình tán đi hơi lạnh quanh người cô.
Kỉ Dĩ Ninh mỉm cười, biết điều rời đi, không quấy rầy khoảnh khắc yên tĩnh tốt đẹp của hai người dưới tầng.
……
“Đường Kính có ánh mắt tốt, biết được khi nào có thể ra tay đem Tô
Tiểu Miêu vòng định bên người, từ nay về sau cuộc sống tràn ngập lạc
thú, sinh mệnh không hề cô tịch.”
Đường Dịch cúi đầu, hôn hôn trán cô, trong thanh âm nghe không ra cảm xúc,“…… Em cảm thấy mình không tốt?”
Kỉ Dĩ Ninh không trả lời ngay.
“Trong [ Hồng Lâu Mộng '> có giảng, nếu ai bẩm thụ khí ấy
mà sinh ra, dù trai hay gái, trên không làm được bậc chân nhân quân tử,
mà dưới cũng không làm nổi hạng đại hung đại ác. Đem hạng người đó đặt
vào trong ngàn vạn người, thì khí thông minh tuấn tú sẽ ở trên ngàn vạn
người, mà cái lối bướng bỉnh càn rỡ cũng lại ở dưới ngàn vạn người. Nếu
sinh vào nhà công hầu phú quý, thì là hạng người tình si tình chủng;
sinh vào nhà thi thư thanh bạch thì là dật sĩ cao nhân; dù có sinh vào
những nhà hèn hạ thì cũng là đào kép danh tiếng, chứ không đến nỗi làm
tôi đòi cam chịu sai khiến.”
(Tác giả trích từ Hồng Lâu Mộng, đoạn trên lấy từ bản dịch ở vnthuquan.)
Cô cười, nói:“Ý tứ Tào tiên sinh là, một sinh mệnh linh động, vô luận ở nơi nào, đều đã phấn khích vạn phần. Mà anh, Đường Kính, Tô Tiểu
Miêu, có chỗ nào không phải là một sinh mệnh như vậy……. Chỉ có em là
không phải.” (Tào tiên sinh là Tào Tuyết Cần, tác giả của Hồng Lâu Mộng)
Đường Dịch ôm chặt lấy cô, thản nhiên hỏi lại:“…… Ồ?”
“Em không phải,” Cô thành khẩn nói cho anh:“Em hiểu rõ mình, hiểu rõ
ràng mình là người thế nào. Với những người như em, làm bạn thì không
khó, nhưng nếu ở cùng em cả đời, có thể không phải là một chuyện hạnh
phúc.”
Đường Dịch nhìn cô, ánh mắt có điểm phức tạp, thâm thúy nhìn không tới một tia ánh sáng.
Cô thản nhiên kể cho anh nghe một chuyện cũ:“Nhớ rõ năm đó, sau khi
bố em gặp chuyện không may, bỏ lại em và mẹ mà đi, hai mẹ con em đem hồi môn năm trăm ngàn đi trả nợ, kết quả có một chú vào buổi tối trước ngày hôm đó đến vay tiền mẹ con em, chú ấy bị bố làm liên lụy, nợ xã hội đen năm mươi ngàn, mẹ em đã từ chối, bởi vì nhà em nợ những hai triệu, tự
thân mình cũng khó bảo toàn. Sau đó em đã vụng trộm cầm năm mươi ngàn
đưa cho chú ấy, khi tiễn người thì bị mẹ phát hiện, mẹ lập tức tát em
một cái……”
“…… Là mẹ đánh em, nhưng người khóc cũng là mẹ, có lẽ tính cách của
em như vậy khiến mẹ quá thất vọng, vì thế em cũng không giải thích cái
gì. Thật ra em nghĩ rất đơn giản, nhà em đã nợ hai triệu, trả thiếu năm
mươi ngàn nữa cũng có sao đâu, dù sao vẫn là nợ, nhưng nhà chú ấy thì
không như thế, nhà chú chỉ thiếu năm mươi ngàn, chỉ cần trả nợ là có thể chấm dứt tai bay vạ gió này. Đáng tiếc điều đó giải thích, không phải
mỗi người đều có thể chấp nhận được.”
“…… Còn có một lần, em hỏi Tiểu Miêu, nếu ở trong tay người khác có
thứ mà cô rất muốn, cô sẽ làm thế nào? Tiểu Miêu nói, cô ấy có thể nghĩ
biện pháp kiếm tiền, sau đó mua lại nó, nếu đối phương không chịu bán,
cô ấy sẽ nghĩ biện pháp lừa gạt để có được nó. Mà biện pháp của em thì
có vẻ tiêu cực, em sẽ làm bộ như không thích, hoặc nói rõ với mình là
hãy quên chuyện này đi. Đường Dịch, anh thấy đó, đây bất đồng của em và
Tiểu Miêu……”
“Đó thật ra là một bài trắc nghiệm tâm lý, thử nghiệm đã cho thấy em
là người có vẻ tiêu cực trong cuộc sống, mà Tiểu Miêu là một cô gái có
cuộc sống tích cực, như vậy mới tốt.”
“Em không có được sức sống mãnh liệt như Tiểu Miêu, cũng không có
được sự hòa hợp giữa ôn nhu và cứng rắn như Đường Kính, càng không có
được sáng lạn dụ hoặc như anh. Anh và em ở cùng một chỗ, trong cuộc sống lâu dài, không có nhiều ngạc nhiên, cũng sẽ không có nhiều mừng vui bất ngờ……”
“…… Vậy nên, Đường Dịch, em vẫn phải xin lỗi anh,” Giọng nói của cô
thật thản nhiên, ánh mắt chứa sự cô đơn:“…… Trên thế giới này, có rất
nhiều cô gái thông minh năng động, mà Đường Dịch anh, lại đánh bạc với
tính mạng của mình, chỉ cần một Kỉ Dĩ Ninh bình thản nhất.”
Cấp trên đã báo với tôi, truyện này sắ