
ng của tên vua sau khi hắn sai người phục vụ món
thịt cho họ. Thần Zeus nổi giận trừng phạt hắn và hồi sinh lại chàng
hoàng tử đáng thương.
Để trừng phạt cho tội ác của chính
mình, Tantalus bị đưa xuống địa ngục, tại một biển nước cao đến thắt
lưng với một quả trái cây luôn lơ lửng trên đầu. Mỗi khi Tantalus quỳ
uống để uống, nước sẽ rút dần; còn mỗi lần hắn có ý rướn người lên ăn
lấy trái cây, cành cây sẽ vươn lên trên. Nguồn gốc của từ tantalize cũng bắt nguồn từ câu chuyện này.
Kỉ Dĩ Ninh không nhịn được dùng sức trên đầu ngón tay, cùng da thịt
anh gắt gao chạm vào, cô ôm chặt lấy anh, dường như muốn làm anh đau.
“Đường Dịch……” Giọng cô có chút mệt mỏi, không thể nói rõ là sợ hãi
nhiều hơn, hay là làm nũng nhiều hơn:“Em không thích câu chuyện này, anh có hiểu không? Em không thích……”
Tantalus, ông ta tham lam, là có khát vọng, là có ý đồ.
Nhưng ông ta vĩnh viễn không thể cầu được.
Tựa như Kỉ Dĩ Ninh hiện tại tham luyến Đường Dịch. Cô có thể nhìn thấy anh, lại không biết có thể chạm tới anh hay không.
Cô không muốn trở thành người cầu mà không được như Tantalus.
Cô nằm trên đầu vai anh, giọng nói nhu nhược mà bất lực:“Em phủ định
chính mình, bởi vì em không muốn tương lai bị anh phủ định…… Em không
muốn có một ngày, Đường Dịch bỗng nhiên hối hận, hối hận Kỉ Dĩ Ninh
không đáng để mình đánh đổ hôn nhân và tính mạng.”
Anh chính là toàn bộ sự ích kỉ của cô, là tất cả tham luyến trong
cuộc đời này của cô, là khát vọng, là có ý đồ, toàn bộ đều từ anh mà ra.
Anh rất hoàn mỹ, dường như không chê vào đâu được. Đối với anh, cô có một loại cảm tình không thể nói nên lời, không thể từ bất luận kẻ nào
đến chia xẻ anh, cô thầm nghĩ độc chiếm.
Trong tình yêu say đắm của con người, có thể khai quật ra nhân cách
bất đồng, cô trốn không thoát quy luật của số mệnh này. Cô dần dần phát
hiện, ở sâu trong nội tâm mình tồn tại một Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn bất
đồng, không có tình yêu, không có vị tha, không có đạo đức, thậm chí
không có khoan dung, chỉ có ích kỉ, chỉ có ích kỉ một mình độc chiếm
Đường Dịch.
Điều này luôn là một bí ẩn, nhưng lại chân thật tồn tại, cho nên khi
nghe được Khiêm Nhân phủ định vị trí của cô bên cạnh Đường Dịch, cô mới
khổ sở như thế; cho nên khi nghe thấy anh ấy nói những cô gái thích hợp ở bên Đường Dịch có khối người, cô mới kinh hoảng như thế.
Nếu tương lai có một ngày, Kỉ Dĩ Ninh mất đi Đường Dịch, như vậy, Kỉ
Dĩ Ninh sẽ mất đi, không chỉ là Đường Dịch, mà còn có một thứ tồn tại
sâu trong nội tâm kia, chỉ vì Đường Dịch mà tồn tại.
Nói cách khác, tình yêu của cô mất đi cũng tương đương với một lần chết đi.
……
Khi cô nói xong, là sự lặng im kéo dài, cô chỉ biết ôm anh thật chặt.
Trước kia Đường Dịch từng đánh giá Kỉ Dĩ Ninh, không biết thủ đoạn
quyến rũ đàn ông nào, thật quá ngốc nghếch đơn thuần. Thời gian trôi qua đã hai năm, mà cô một chút cũng không thay đổi, không biết hứa hẹn với
anh, cũng không biết bảo hộ chính mình. Chỉ biết đem toàn bộ con người
mình mở ra cho anh xem, một chút tâm cơ cũng không có, hoàn toàn không
hiểu được, trong tình cảm, một khi người đàn ông đã nắm bắt được nhược
điểm của người phụ nữ, cô liền bị đánh bại.
May mắn, người Kỉ Dĩ Ninh gặp được là Đường Dịch.
Đường Dịch ôm cô, sau đó bỗng nhiên đặt cô xuống.
Anh đứng lên, mặc áo sơmi, đóng hai ba cúc áo vào. Tiếp đó nhặt lên
quần áo của cô vừa rồi phân tán trên mặt đất, từng cái từng cái mặc vào
cho cô. Anh từ từ kéo khóa chiếc váy của cô lên, rồi lập tức nâng tay,
mơn trớn khuôn mặt cô.
“……”
Cô nhìn anh, không hiểu anh muốn làm gì.
Đường Dịch khẽ mỉm cười:“Em đã nhìn thấy rồi?”
“…… Cái gì?”
“Nội dung trên bức tranh thứ hai của em.”
Mặt Kỉ Dĩ Ninh lập tức ửng đỏ lên, gật đầu một cái thừa nhận, “Lặng
lẽ nhìn thấy một lần, anh ở thư phòng, một mình nhảy điệu Latin trong
đêm khuya……”
Chỉ thấy được một lần, nhưng sẽ không bao giờ biến mất trong trí nhớ
cô. Cô vẽ nó xuống, khi vẽ thậm chí còn có thể cảm thấy nhịp điệu rung
động lòng người đó.
Bỗng nhiên anh nói:“Về sau, em không nên nhìn.”
Cô giật mình.
Đường Dịch khẽ cười, vươn tay phải, làm ra một tư thế mời.
“Quên nó đi, anh đưa em vào điệu nhảy một lần.”
Dụ hoặc như thế, làm sao có khả năng thoát được.
Cô không kịp suy nghĩ sâu xa ý tứ trong lời nói của anh, đã tự giác nâng tay trái lên khoát lấy tay phải của anh.
Đường Dịch nở nụ cười, lòng bàn tay đóng lại, nắm chặt tay trái cô, hơi dùng sức, cô liền rơi vào vòng ôm ấp của anh.
Đêm khuya. Trong phòng. Hai người nhảy múa.
Không có âm nhạc, không có người xem, không có vỗ tay, chỉ có hai
người anh và cô. Kỉ Dĩ Ninh không thể không thừa nhận, người trước mắt
này mười phần là tư tưởng cao thủ, một người, cũng có thể làm cho không
gian không người này không hề thua kém sàn nhảy sáng lạn.
Chuyển chuyển xoay tròn, giống như muốn khiêu vũ thật lâu cùng với
thời gian. Điệu nhảy như trong câu chuyện cổ tích trên thế giới, là điệu Valse thông thường nhất.
Cô dán vào ngực anh, nói:“Em nghĩ anh sẽ cùng em nhảy điệu Latin.”
Đường Dịch lắc đầu,“Điệu Latin của anh