
không thích hợp với em.”
“Vì sao?”
“Bởi vì nó không hạnh phúc.”
Kỉ Dĩ Ninh ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có điều không hiểu. Anh cũng không giải thích, Kỉ Dĩ Ninh chỉ có thể ngây thơ cúi đầu, nhớ lại, cô
nhớ đến lời của Đường Kính từng nói cho cô –
“Em đã nhìn thấy Đường Dịch khiêu vũ?”
“Vụng trộm nhìn thấy …… Anh ấy nhảy khá đẹp.”
“À, Dĩ Ninh, nếu sau này, em có nhìn thấy Đường Dịch một mình nhảy
điệu Latin, hãy cách xa anh ấy một chút, không cần tới gần anh ấy vào
lúc đó.”
“Tại sao?”
“Bởi vì nguy hiểm.”
“Đường Kính……” Cô thực hoang mang, cũng có chút sợ hãi:“Em không hiểu……”
Đường Kính không nói gì thêm, giống như đây là một điều cấm kỵ, ngay cả Đường Kính cũng kiêng dè, không dám nói chuyện nhiều.
“Lấy một ví dụ nhé,” Anh thấp giọng nói cho cô:“Đường Dịch nhảy điệu
Latin gần đây nhất là vào năm bố bọn anh bị người ta hại chết, anh ấy
nhảy cả một đêm. Ngày hôm sau đó, anh ấy liền đại mở sát giới……”
Nó là tín hiệu, là tín hiệu mở ra điểm mấu chốt của Đường Dịch. Sau mỗi một điệu Latin, đều là máu, đều là bi thương.
Tựa như câu hát trong điệu Latin vậy, Dance me to the end of life.
……
Đường Dịch bỗng nhiên ôm eo cô, dán vào tai cô nói từng từ.
“Trước kia anh nghĩ, trên thế giới này, có thể có một người như vậy
hay không, cô ấy và anh là hai cực đối lập nhau, không hiểu thủ đoạn gì, cũng không có vọng tưởng điều gì, cho dù toàn thế giới ầm ầm sụp đổ
trước mặt cô ấy, cô ấy vẫn không ôm oán hận gì mà tiếp tục bước đi,
trong tình cảm cũng là như vậy, không biết ngụy trang chính mình, chỉ
biết bại lộ nhược điểm, không hề biết được những điều đó làm cho những
người thân yêu của cô ấy có thể dễ dàng công hãm…… Người như vậy, giống
như chỉ tồn tại trong câu truyện cổ tích, mà đã lớn lên trong thế giới
này, anh không ôm hy vọng có thể gặp được.”
“Nhưng cuối cùng anh đã gặp được em, gặp được Kỉ Dĩ Ninh……”
Anh nở nụ cười, có loại vui sướng ở trong đó.
“Dĩ Ninh, em sẽ không trở thành người vì tham luyến mà chịu tội như
Tantalus, sẽ không vì mất đi tình yêu mà phải chết, lại càng không thể
có một ngày, em bị anh phủ định……”
Bởi vì –
“…… Em là một chi tiết cuối cùng trong câu chuyện cổ tích của đời anh.”
Từ nay về sau, một người một mình nhảy điệu Latin đã bị màn che hạ
xuống, và một màn khiêu vũ trong câu chuyện cổ tích sẽ được dựng lên.
Những ngày sau đó cứ dần dần lẳng lặng trôi đi.
Đây là lần đầu tiên trong đời Đường Dịch bị thương do đạn bắn, làm
cho Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn kiến thức được địa vị của vị thiếu gia này ở
Đường gia rốt cuộc có bao nhiêu quý giá. Mọi người lớn bé ở Đường gia
đều hầu hạ anh cẩn thận, Đường Dịch cơ bản là không cần nói nhiều lời,
chỉ cần một ánh mắt, một động tác, mỗi thủ hạ đều ngầm hiểu được, chưa
một ai có thể nói chữ không với anh.Trường hợp kia, khí thế kia, thực sự chúng ta chưa thấy qua trường hợp nào hiếm lạ như của bạn Kỉ Dĩ Ninh.
Kỉ Dĩ Ninh lá gan vốn không lớn, mỗi lần nhìn thấy một đám cấp dưới
của Đường gia mặc nguyên một bộ tây trang đen, ánh mắt chạm đến khuôn
mặt âm trầm lạnh lẽo như sát thủ của bọn họ, trong lòng cô liền nhịn
không được mà thoát ra một nỗi sợ hãi. Tuy nhiên khi gặp bộ dáng bọn họ ở trước mặt Đường Dịch, Kỉ Dĩ Ninh lại càng thêm khó hiểu.
Đối với Đường Dịch, bọn họ có thể phục tùng như vậy.
Không phải cô chưa thấy qua trường hợp người này phục tùng người
khác, nhớ rõ trước kia, khi Kỉ gia vẫn còn phồn thịnh, cô đã gặp qua rất nhiều người cúi đầu trước bố mình, nhưng Kỉ Dĩ Ninh hiểu được, cung
kính đó, phục tùng đó, thuận theo đó, tất cả đều là giả, tất cả chỉ như
gương hoa thủy nguyệt, khi bố thất bại, Kỉ gia tiêu vong, toàn bộ đều
biến mất.
Quan hệ giữa người với người lúc đó thật thờ ơ, lạnh bạc khiến cô cũng không biết trách ai đây?
Từ đó về sau, cô vẫn cho rằng, trên thế giới phàm là những người
quyền thế từ quan hệ gia đình, đều phải tuân theo định luật giữa người
với người này, lại chưa từng dự đoán được, nhiều năm sau, cô gặp được
Đường gia, một nơi gần như hoàn toàn chỉ có màu đen, lại có thể đem đến
cho cô một đáp án hoàn toàn phủ định như thế.
Kỉ Dĩ Ninh đã nhìn thấy vết thương trên người Khiêm Nhân. Ở bụng, một vết thương do đạn bắn, nhìn thấy thật ghê người. Cô mơ hồ nghe được
Đường Kính từng nhắc tới, vào năm Đường gia bị hại, Đường Dịch đã ở hiện trường, Khiêm Nhân đứng bên cạnh Đường Dịch, hai viên đạn bắn ra cùng
lúc hướng về hai bố con bọn họ, kết quả Khiêm Nhân đã lựa chọn không
theo ý thức, ôm lấy Đường Dịch chắn trước mặt anh.
Kết cục chính là, bố anh chết, Đường Dịch sống.
Kỉ Dĩ Ninh suy nghĩ thật lâu, đến tột cùng có phải Đường Dịch có
nhiều lực mê hoặc hay không, mới có thể làm cho Khiêm Nhân lựa chọn theo bản năng như vậy.
Mấy ngày nay, cô cũng thấy bộ dáng tức giận của Đường Dịch đối với bọn họ.
Không gian yên tĩnh không tiếng động.
Đường Dịch ngồi dựa vào đầu giường, ném tập văn kiện trong tay xuống, nó rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề bén nhọn. Anh không nói câu
nào, ngay cả một chút biểu tình cũng không thấy, khiến cho người nhân
viên đang đứng trong p