
ng được phép?”
Làm sao mà có nhiều lý do như vậy chứ? Anh không cho phép chính là không cho phép thôi.
Đường Dịch thuận miệng ném ra một lý do:“Đường Kính không phải không
có chỗ để ăn cơm.” Tại sao lại phải đến đây ăn cơm cùng Kỉ Dĩ Ninh chứ.
Kỉ Dĩ Ninh mỉm cười, ôm cổ anh, cô kiên nhẫn giải thích với anh:“Em
cũng thật có lỗi với anh ấy, chuyện ngày đó, em đã kéo anh ấy vào…… Anh
ấy không chỉ không có trách em, ngược lại còn an ủi em, dựa cả về tình
và lý, em đều phải nói một tiếng cảm ơn với Đường Kính.”
……
Sau đó cứ như vậy, Đường Dịch chỉ có thể nuốt nghẹn mà tùy cô thôi.
Giữa trưa, dưới sự phối hợp chậm chạp từ đầu tới đuôi của Đường Dịch, Kỉ Dĩ Ninh rốt cục cũng cùng anh đi đến nhà Đường Kính.
Vừa xuống xe, chợt nghe thấy trong phòng khách nhà Đường Kính truyền
đến một trận gào khóc thảm thiết, khí thế mạnh, âm lượng lớn, cũng đủ
rung động lòng người.
Kỉ Dĩ Ninh lập tức lo lắng: nhà Đường Kính có trộm ư? Bị cướp? Bên trong đang đánh nhau sao?
Đường Dịch đóng cửa xe xong nghe thấy âm thanh đó, nhất thời nở nụ cười.
Đi đến ôm chầm lấy thắt lưng của Kỉ Dĩ Ninh, Đường Dịch cười đến nghiền ngẫm.
“Em may mắn, hôm nay có thể cho em nhìn thấy một lần, Đường Kính nhà chúng ta trăm năm khó gặp vẻ mặt âm u……”
Hai người đi tới cửa, Kỉ Dĩ Ninh nhất thời bị cảnh trong phòng khách làm rung động……
…… Tiểu Miêu……
…… Đang bị đánh……
Dám đánh Tô Tiểu Miêu, hơn nữa được đánh Tô Tiểu Miêu, đương nhiên cũng chỉ có Đường Kính.
Trước kia Kỉ Dĩ Ninh cảm thấy vợ chồng mà bất hòa dẫn đến đánh nhau
thì đó quả là một vấn đề lớn! Tuy nhiên giờ phút này, Kỉ Dĩ Ninh cảm
thấy cuộc hôn nhân của mình lại bị đứng trước thử thách nghiêm trọng……
Hôm nay, nguyên nhân Tiểu Miêu bị đánh chính là dạy mãi mà cô ấy vẫn
không bỏ được cái tính trộm cắp. Mấy ngày trước ra ngoài cần đến tiền,
cô ấy đã vụng trộm cầm trang sức cổ vô cùng quý giá mà Đường Kính cho
cô, để nếu có không may mắn cô có thể đưa ra làm đồ hối lộ.
Tuy nhiên tránh được lần đầu chứ không thể tránh được lần thứ mười
lăm, rốt cục cũng có thông tin báo lại, thế nên phóng viên Tô Tiểu Miêu
của chúng ta bị Đường Kính bắt về, không nói hai lời liền đẩy ngã cô
xuống sô pha trong phòng khách, ấn cô xuống không cho giãy giụa, sau đó
đánh vào mông cô một trận.
Mới đầu Tiểu Miêu bị đánh còn hi vọng mình có may mắn. Không khóc
cũng không nháo, nghĩ rằng anh cũng chẳng đánh được bao lâu, có câu kẻ
trộm cũng có đạo lý của trộm, cô trộm cắp bị anh bắt được, bị đánh cũng
đáng thôi.
Nhưng chẳng được bao lâu, Tiểu Miêu đã phát hiện ra mình hoàn toàn sai rồi.
Chúng ta đều biết một chân lý, người nào bình thường càng ôn hòa, một khi đã tức giận lên thì lại càng đáng sợ.
Là thế đó. Mà Đường Kính thì sao, chính là điển hình của loại người này.
Những chuyện nhỏ nhặt bình thường thì Đường Kính luôn bỏ qua cho Tô
Tiểu Miêu, tuy nhiên ngày tháng tích lũy, cô không thể không chạm phải
hố bom của Đường Kính, hôm nay rốt cục Đường Kính cũng bùng nổ nên đã
đánh cô.
Tiểu Miêu cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi: Mẹ ơi, nếu anh ta cứ đánh
tiếp như thế, chẳng nhẽ anh ta đang muốn đánh chết mình sao?!
Không thể phủ nhận, mấy năm qua, đồng chí Tô Tiểu Miêu sống an nhàn sung sướng quá lâu, lâu không bị đánh, da cũng mềm……
Lập tức một lần nữa từ chủ nghĩa xã hội tư bản bị đày xuống xã hội nô lệ, Tiểu Miêu hoảng sợ……
Tiểu Miêu rốt cục bật khóc.
Khóc đến trời đất u ám cát bay đá chạy lục cung phấn đại vô nhan sắc.
(Tiểu Dương: câu “lục cung phấn đại
vô nhan sắc” này mình giữ nguyên, mình dịch ra nó không hay. Nghĩa là:
Sáu cung son phấn không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa. Câu này có
trong một bài thơ, có người dịch là: sáu cung nhan sắc thua hờn phấn
son.)
Vẻ mặt Đường Kính vô cùng âm u, hoàn toàn hóa đen:“Câm miệng! Không được khóc!”
Đúng lúc Đường Kính đang chuẩn bị giơ tay đánh Tiểu Miêu một trận nữa, mọi người xung quanh đã tiến lên nói đỡ.
Người quản gia nói:“Tiểu Miêu còn nhỏ, thiếu gia lại đánh cô ấy như vậy, vạn nhất đánh hỏng cô ấy thì làm sao bây giờ……”
Người làm vườn nói:“Tiểu Miêu hình như phát dục chậm, thời kì nổi loạn cũng sắp qua rồi, đánh cô ấy thì thật tàn nhẫn quá……”
Người đầu bếp nói:“Tiểu Miêu gặp được thiếu gia như gặp được hiệp sĩ
áo trắng, nhà mẹ đẻ cô ấy lại không còn ai, nếu thiếu gia cứ tiếp tục
đánh cô ấy, không phải cô ấy rất đáng thương sao……”
Kỉ Dĩ Ninh rõ ràng phát hiện, những người quản gia và người làm vườn
này ngày thường không biết ăn nói gì, vậy mà đến lúc này, lời khuyên
Đường Kính đều là những lời nói có học có đạo lý.
Đến chân Kỉ Dĩ Ninh cũng mềm đi, ngay cả ý nghĩ muốn đến ngăn cản
Đường Kính cũng quên. Bây giờ rốt cục cô cũng nhớ tới, vội vàng lên
tiếng nói:“Này –”
Tiểu Miêu chính là Tiểu Miêu, lúc bị đánh mà còn có thể mắt nhìn khắp nẻo tai nghe tám hướng, vừa nhìn thấy bóng dáng Đường Dịch và Kỉ Dĩ
Ninh cùng xuất hiện ở cửa, lập tức bày ra kế bãi binh hướng về phía
Đường Dịch gào thét:“Anh trai! Anh trai!……”
Tiểu Miêu gọi vô cùng thân thiết, giống như Đường Dịch thật sự là anh em ruột thịt của cô ấy……