
hòng anh báo cáo công việc kia lập tức ngậm miệng, anh ta cúi đầu thừa nhận sai lầm, tuân theo anh như thế, một chút cãi
lại cũng không có.
Một người đàn ông không kiêng nể gì như vậy, thật sự là không có ai dám chống lại anh sao.
Kỉ Dĩ Ninh mỗi lần nhìn thấy tình huống thế này, trong đêm dài yên
tĩnh chỉ có anh và cô, cô sẽ không nhịn được thấp giọng quở trách
anh:“Thật không biết nói đạo lý gì……”
Anh cười rộ lên, kéo cô vào trong lòng, không chỗ nào cố kỵ:“Anh luôn luôn không nói đạo lý như vậy đấy, em không biết sao?” Nói còn chưa
xong, anh liền cúi đầu hôn cô.
Kỉ Dĩ Ninh ngẩng đầu lên, thở hổn hển khuyên anh:“Anh mà tức giận thì thật hung dữ, cẩn thận về sau mọi người đều không chịu nổi anh……”
Nghe thấy câu nói của cô, anh lại như đang nghe một truyện cười, bàn tay chống lấy cằm rồi cười rộ lên.
Cô bị anh cười đến buồn bực, rõ ràng là cô lo lắng cho anh, mà anh
lại chẳng thèm quan tâm chút nào. Không chỉ là không có, đối với sự lo
lắng của cô, anh thậm chí chỉ có cảm thấy thú vị mà thôi.
Kết quả là ngày nào đó, có lẽ bởi cô đơn thuần vì anh mà lo lắng,
trong mắt anh thì ý tưởng đơn thuần này của cô lại một lần nữa dấy lên
dục vọng của anh, anh cởi váy ngủ của cô ra, tinh tế hôn cô, cô nghe
thấy anh nói bên tai mình, Dĩ Ninh, thật lương thiện, sau khi nói xong,
anh liền nâng chân cô lên, chậm rãi tiến vào, cướp đi thân thể cô, cũng
cướp đi sức lực hỏi thêm bất cứ câu gì đó của cô.
Kết quả cuối cùng của ngày hôm đó là Kỉ Dĩ Ninh vẫn chưa khuyên anh
được cái gì, Đường Dịch thì vẫn cứ làm theo ý mình không kiêng nể gì,
thản nhiên kiêu ngạo không thèm lo lắng gì, hành vi vẫn không có đạo lý
như thế.
Có một ngày, Kỉ Dĩ Ninh nói chuyện với Đường Kính. Cô nói với Đường
Kính về chuyện đó, giọng điệu thật bối rối,“Anh ấy không có đạo lý như
vậy, không sợ có một ngày tất cả mọi người đều không chịu nổi mà rời bỏ
anh ấy sao……”
“Sẽ không,” Đường Kính nhất thời bật cười:“Chuyện này vĩnh viễn sẽ không xảy ra……”
Kỉ Dĩ Ninh kinh ngạc hỏi:“Tại sao?”
Đường Kính thản nhiên hỏi cô:“…… Em có biết Đường Dịch có ý nghĩa thế nào với người ở Đường gia không?”
Cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Đường Kính xoay người, nhìn cô, khóe môi cong lên, nói cho cô:“Tín ngưỡng.”
Trong lòng Kỉ Dĩ Ninh đang run lên, cô cố gắng hiểu nó, nhưng vẫn cảm thấy mờ mịt như bị một lớp sương mù chắn ở phía trước. Cuối cùng, cô
chỉ có thể thành thật nói ra cảm giác của mình:“Em thấy rất khó hiểu……”
Đường Kính khẽ cười:“Anh hiểu được, Dĩ Ninh, anh hiểu cái cảm giác khó hiểu trong lòng em.”
Cô cảm thấy kinh ngạc:“Anh hiểu sao?”
“Đúng, anh hiểu,” Đường Kính gật đầu một cái, thẳng thắn thành khẩn
nói:“Năm anh tám tuổi, lần đầu tiên bước chân vào Đường gia, lúc ấy bố
nói cho anh biết, anh có một người anh trai, nếu anh muốn sống tốt ở
Đường gia này, thì tuyệt đối không thể đứng ở phía đối lập với anh trai, nếu không, người thất bại nhất định là anh.”
Kỉ Dĩ Ninh có chút ngỡ ngàng:“Đường Kính……”
“Em cũng cho rằng bố anh thực bất công đúng không?” Anh cười khẽ,
không có một tia tức giận nào, chỉ có bình thản đắm chìm trong những kỉ
niệm:“Khi đó anh cũng nghĩ như vậy, anh cho rằng bố đã cho mình một
người anh trai thật bất công, hy vọng anh phải nghe theo anh ấy, cho nên mới có thể nói với anh như vậy. Sau này anh mới biết được, không phải,
không phải như anh nghĩ……. Sau khi anh bước vào Đường gia, trong khoảng
thời gian ngắn, anh liền rõ ràng, vì sao bố lại có thể nói với anh những lời đó. Thì ra, không phải bởi vì bố chỉ biết nghĩ đến anh trai, mà là
bởi vì, tất cả những người ở Đường gia đều bị anh trai anh thu phục.”
Kỉ Dĩ Ninh trợn to mắt, biểu tình hoài nghi.
“Thực khó tin đúng không?”
Đường Kính khẽ chạm lên mặt cô, giống như rất quen thuộc với biểu
tình này của cô, bởi vì anh cũng đã từng không thể tin được như thế.
“Nhưng đây chính là sự thật mà anh đã thấy, anh nhìn thấy mỗi người ở Đường gia đều phục tùng Đường Dịch, mỗi câu anh ấy nói đều không ai có
thể phản kháng, lúc đó anh đã nghĩ, đến tột cùng là anh ấy đã làm thế
nào……. Sau đó rốt cục anh đã hiểu được, Đường Dịch có toàn bộ lợi thế,
anh ấy nắm chắc lòng người, anh ấy nhìn thấu nhược điểm của những người
xung quanh, sau đó anh ấy liền xuống tay với bọn họ, bị anh ấy bắt được
nhược điểm, vốn không có người nào có thể thoát được.”
Kỉ Dĩ Ninh nhẹ nhàng lắc đầu:“Em không tin anh có nhược điểm bị anh ấy nắm trên tay……”
Đường Kính là người ôn hòa, cũng luôn bình thản, lại càng không dễ
dàng bại lộ nhược điểm của mình, mượt mà tựa như ngọc, nắm trong tay sẽ
không không thấy góc cạnh.
Đường Kính nở nụ cười, “Ồ, Dĩ Ninh, đây chính là điểm bất đồng giữa
em và Đường Dịch. Anh ấy có thể nhìn thấy những điều em không thể nhìn
thấy, thực sự là anh ấy đã bắt anh…… Rất khó tưởng tượng đúng không, năm đó anh ấy chỉ dùng một câu, khiến cho anh không có biện pháp nào phản
kháng anh ấy.”
“…… Câu gì vậy?”
Đường Kính cúi đầu, giọng nói thản nhiên vang lên.
“Năm đó, mặc dù khi Đường phu nhân đã qua đời, bố anh mới đưa mẹ con
anh về Đường gia, nhưng vì thân p