
hận và danh tiếng của ông ấy, ở trước
mặt mọi người ông ấy chưa từng thừa nhận mẹ con anh, mãi đến một lần……”
Anh chậm rãi mở miệng, trong mắt hiện lên một lớp sương mù:“…… Mãi
đến một lần, trong một bữa tiệc tối của Đường gia, Đường Dịch khiêu vũ,
anh ấy bỗng nhiên đi đến trước mặt mẹ anh, xoay người làm ra một tư thế
mời hoàn mỹ, tất cả mọi người đều nghe thấy anh ấy nói, Đường phu nhân,
có thể mời bà nhảy điệu đầu tiên của đêm nay không?……”
Kỉ Dĩ Ninh sửng sốt.
Đường Kính cười rộ lên,“Không nghĩ tới đúng không? Lúc ấy anh cũng
hoàn toàn không thể ngờ được anh ấy có thể làm chuyện đó, anh ấy là
thiếu gia của Đường gia, miệng lại nói lên ba chữ Đường phu nhân, chẳng
khác nào tuyên cáo với mọi người một chuyện: Anh, Đường Dịch, thừa nhận
sự tồn tại của mẹ anh……. Ngay cả bố anh cũng chưa cho mẹ anh một thân
phận, mà Đường Dịch lại cho. Anh không biết vì sao anh ấy phải làm như
vậy, anh chỉ biết, sau khi anh ấy làm như vậy, cả đời này anh đều không
thể có cách nào chống lại anh ấy……
“…… Từ nay về sau, anh trai đối với anh, chính là người so với chính anh còn quan trọng hơn.”
……
Sau này cô và Đường Kính không bao giờ nhắc lại chuyện đấy nữa, Kỉ Dĩ Ninh yên tĩnh trầm tư vài ngày sau đó.
Rốt cục, có một ngày, vết thương của Đường Dịch gần như hoàn toàn
phục hồi nên anh rời khỏi bệnh viện mà về nhà tĩnh dưỡng, buổi tối hôm
đó, Kỉ Dĩ Ninh đã nói chuyện với anh.
Không có quanh co lòng vòng, cô bình tĩnh nói cho anh:“Về sau, em không cho phép anh làm những chuyện như thế này với mình nữa.”
Đường Dịch nhìn cô, không nói gì.
Kỉ Dĩ Ninh nhìn thẳng vào mắt anh, cho anh thấy rõ sự nghiêm túc của mình.
“Đường Dịch, em sẽ không đi, em sẽ không rời bỏ anh, trừ phi tương lai có một ngày, anh là người buông tha em trước.”
Cô nói với anh:“…… Mấy ngày qua, em hiểu được, thế giới này không
phải chỉ có một màu như em tưởng tượng, mà là có hai màu, màu trắng và
màu đen. Anh có quy tắc của thế giới kia, em không hiểu, em cũng không
chuẩn bị tham gia, cũng không chuẩn bị tiến vào. Điều em có thể làm được chính là, em sẽ không can thiệp, em sẽ không dùng những đạo đức mà em
học tập được ở thế giới màu trắng của em mà nhìn vào, để ràng buộc tất
cả mọi thứ trong thế giới màu đen của anh. Những điều coi trọng, em với
anh phân biệt rõ ràng, đều tự tuân thủ chuẩn tắc trong thế giới của
mình, không vi phạm lẫn nhau;…… Nhưng trên tình cảm, em và anh đồng
quy.” (^^)
Điều này là điều quan trọng nhất và cũng là thỏa hiệp cuối cùng của cô.
Cô cho Đường Dịch thấy được một người, một Kỉ Dĩ Ninh có nguyên tắc cũng có tình cảm.
Đường Dịch bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, vùi đầu xuống cổ cô, cũng không nói một chữ nào.
Anh biết, anh rất hiểu, dựa trên tư tưởng đạo đức của cô, phải làm ra một quyết định như vậy, đã trải qua nhiều day dứt thế nào.
Kỉ Dĩ Ninh nâng tay ôm lấy anh, cô nói cho anh:“…… Đường Dịch, anh
cũng không biết, anh là tín ngưỡng của bao nhiêu người đâu. Khiêm Nhân,
Đường Kính, nhiều người ở gia như Đường vậy, sau này còn có, Kỉ Dĩ Ninh
……”
Một người phải rời khỏi tín ngưỡng của mình, cần thời gian bao lâu?
Ồ, vĩnh không.
Now and forever.
Giờ phút này cho đến vĩnh viễn, vĩnh viễn không rời đi.
Đây là cách làm người của Kỉ Dĩ Ninh, hoàn toàn rõ ràng như thế, vô
luận là đối với Đường Dịch, hay là đối với chính bản thân cô, cô cũng
không nói dối.
Tín ngưỡng đầu tiên, quyết định toàn bộ tín ngưỡng trong tương lai.
Tình yêu đầu tiên, quyết định toàn bộ tình yêu trong tương lai.
Dưới sự chăm sóc như chúng sinh phủng nguyệt [1'> của mọi người, thiếu gia Đường Dịch của chúng ta rốt cục cũng hoàn toàn khỏi hẳn.
[1'> Chúng tinh phủng nguyệt: sao vây quanh trăng. Ý nói lúc nào cũng được mọi người vây lấy xum xoe, như mình là cái rốn của vũ trụ.
Thấy anh không có việc gì, nỗi lòng của Kỉ Dĩ Ninh cũng nhẹ nhàng đi
không ít. Có điều, Kỉ Dĩ Ninh vẫn là Kỉ Dĩ Ninh, tâm tư luôn chu đáo,
trong lòng vẫn không thể quên được một chuyện.
Cô đã chọn một ngày tốt, hôm nay là sinh nhật cô, Kỉ Dĩ Ninh nói một yêu cầu với Đường Dịch.
“À?”
Đường Dịch vừa sáng sớm đã nghe thấy cô nằm ở khuỷu tay mình nói đến chuyện gì đó, anh lập tức tỉnh táo.
“Hôm nay em muốn mời Đường Kính đến ăn cơm?”
“Vâng,” Cô gật gật đầu, nằm trên khuỷu tay ấm áp của anh, cô ôm anh
nói:“Em nghĩ mời Đường Kính ăn một bữa cơm, ngay hôm nay mời anh ấy đến
nhà thì sao……”
Đường Dịch thông minh như thế tất nhiên hiểu được ý của cô, tính tình của đại thiếu gia nhất thời tốt lên.
Một cái xoay người áp lấy cô, ý vị thâm sâu hỏi:“…… Vì sao sinh nhật em lại muốn anh mời Đường Kính đến đây ăn cơm?”
Kỉ Dĩ Ninh này thật giống như khúc gỗ mục, hoàn toàn không hiểu được
lời cảnh cáo và ý tứ sâu xa trong lời nói của thiếu gia Đường Dịch, mà
chỉ nghĩ đến điều mình muốn trong lòng:“Chính là hôm nay mới tốt, không
khí mới thân mật mà.”
Có quỷ mới thân mật ấy, Đường Dịch ngay từ yêu cầu đầu tiên đã không đáp ứng.
Cứng rắn ném ra một câu:“Không cho phép.”
Kỉ Dĩ Ninh không nghĩ tới anh có thể không đáp ứng, lập tức kinh ngạc nhìn anh:“Vì sao khô