The Soda Pop
Đen Trắng

Đen Trắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326592

Bình chọn: 9.00/10/659 lượt.

mới bắt đầu còn cố kỵ Đường Kính đang đứng bên kia,

thở phì phò muốn đẩy anh ra, lại thấy Đường Kính biết điều phi lễ chớ

nhìn ngồi vào trong xe của mình, mặt Kỉ Dĩ Ninh lại nóng bừng lên.

Hơi thở của cô hoàn toàn rối loạn, thở hổn hển nói với anh:“Đường Kính đang nhìn a –”

Đường Dịch làm sao có thể quan tâm đến người khác, người nào trong

mắt Đường Dịch cũng bị xem nhẹ, loại thời điểm thế này ngay cả Đường

Kính cũng không phải ngoại lệ.

“Vừa rồi em có thể tức giận,” Anh để trên môi cô nói với cô:“Em có thể tức giận, có thể mất hứng, có thể phát giận với anh ……”

Lời còn chưa dứt, anh lại cúi đầu hôn cô, mở ra hàm răng cô và tiến

vào, cắn đầu lưỡi cô không tha, cùng cô dây dưa một chỗ anh mới cảm thấy một tia an tâm.

Cô quá tĩnh lặng, luôn mềm mại đối với anh, thậm chí có khi Đường

Dịch cảm thấy, cho dù có một ngày anh ở trên chiến trường của tình yêu

giơ tay lên chém cô một đao, cô cũng không biết cần phải trả thù lại.

Không biết như thế này có tính là đau lòng không, nhưng mỗi lúc thế

này Đường Dịch luôn tự hỏi, cả đời này của anh, thật ra đến tột cùng có

thể thu được bao nhiêu ôn nhu như vậy?

Kỉ Dĩ Ninh chỉ có một, trời không phụ anh, làm cho một cô gái tốt đẹp nhất trở thành vợ của mình.

Buổi tối, Kỉ Dĩ Ninh tắm rửa xong, lau khô tóc rồi đi vào phòng ngủ, nhìn đồng hồ trên tường, mới chín giờ.

Vẫn sớm như vậy sao? Kỉ Dĩ Ninh nở nụ cười.

Mình bây giờ, đã hoàn toàn bị Đường Dịch một tay dạy nên rồi.

Cô vốn là người có tính chậm chạp, ở nhà làm việc gì cũng thong thả

về mặt thời gian, thường thường tắm rửa xong cũng đã muộn, Đường Dịch

không chỉ một lần nhìn thấy bộ dáng ôn nguội của cô, thường thì ngay khi cô mới tắm rửa được một nửa đã đi vào phòng tắm ôm cô ra mà bắt đầu…,

động tác cường ngạnh mặc kệ cô kinh ngạc hay là kêu lên sợ hãi, giúp cô

tắm xong liền trực tiếp ôn cô đặt lên giường, chân anh quỳ bên mép

giường bao lấy cô, mặt không chút biểu tình vung ra một câu: nhớ kỹ, về

sau không được chậm như vậy, anh là người không kiên nhẫn lắm, nhất là

lúc đang đợi em ở trên giường.

Khi đó cô còn không hiểu bản tính của anh, gật gật đầu nói đã biết,

thế nhưng sau đó lại phạm sai lầm, dù sao cũng là thói quen sinh hoạt

hơn hai mươi năm rồi, làm sao có thể bởi vì một câu khuyên bảo của anh

mà sửa được chứ.

Vì vậy anh rốt cục không thể nhịn được nữa, chọn một buổi tối ở trên

giường tra tấn cô, đối với người hiểu biết về chuyện vợ chồng chỉ là tờ

giấy trắng như cô, anh thật sự có quá nhiều kỹ xảo cho cô kiến thức.

Người đàn ông này có chấp niệm kinh người, không đạt mục đích sẽ không

bỏ qua, mỗi lần đều chọn lúc đem cô tiến vào chỗ sâu nhất trong tình

dục, anh mới dừng lại, hỏi một câu: ‘Nhớ được chưa?’. Cô bị anh làm cho

mất đi thần trí, không kịp trả lời, anh lại tiếp tục, không tiến không

lùi, chỉ dùng ngón tay và môi lưỡi của mình khơi mào dục niệm trong cô,

để cô một mình trầm luân tiến vào vòng xoáy của dục vọng, anh cũng không cứu, đến khi cô mở miệng đáp một câu ‘Về sau em sẽ không. . . ” anh mới cười chụp lên cô, nói bên tai cô một câu tốt, biết nghe lời, sau đó

quấn lấy toàn bộ thân thể cô, yêu cô.

Nhớ tới chuyện cũ, trong lòng Kỉ Dĩ Ninh lại dâng lên nhiều cảm xúc,

cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trong cuộc sống tinh tế như nước

chảy, giữa lúc đó cô và Đường Dịch, hóa ra đã có nhiều kỷ niệm để chia

sẻ như vậy, thân thể đấy, trong nội tâm đấy, quấn giao cùng một chỗ,

không thể so sánh phân rõ cái nào nhiều hơn cái nào.

Mở một góc chăn ra, cô đi vào ngủ, ngồi gần đầu giường, cô cầm một

quyển sách của anh lên xem. Một bản “luật pháp quốc tế” dày cộp, bên

trên không có một vết tích, một dấu ấn nào, mới tinh giống như chưa có

người đọc. Nếu không phải có một lần nào đó cô vô tình nhìn thấy Đường

Dịch nói chuyện tại thư phòng trong công ty, cô trông thấy anh tức giận, tiện tay cầm bộ sách này đặt ở trên bàn ném qua, vung ra một câu:

‘Trang hai trăm mười ba điều thứ ba mươi hai! Giấy trắng mực đen xem

không hiểu có phải hay không? ! ” thì chỉ sợ đến nay cô mới biết, hóa

ra, anh là cao thủ.

Đường Kính đã từng nói qua, nếu như không phải cao thủ đùa bỡn với

pháp luật, với thân phận đó, trong thế giới màu đen này làm sao tồn tại

được.

Trong nội tâm Kỉ Dĩ Ninh có chút chua xót.

Đối với Đường gia, đối với trách nhiệm, đối với thân phận, đối với

gia thế bối cảnh khổng lồ phức tạp sau lưng, Đường Dịch chưa bao giờ

đánh giá nửa chữ. Coi như hoàn toàn không có phản kháng, dù tốt hay xấu, anh đều tiếp nhận toàn bộ.

Kỉ Dĩ Ninh không đành lòng đối với sự thuận theo vận mệnh thế này.

Nếu không phải là một người đủ mạnh mẽ thuyết phục chính mình tiếp nhận

vận mệnh đi trên con đường trải đầy mưu trí đó, chắc chắn không có dũng

khí quyết tuyệt chấp nhận như vậy.

Đối với thế giới đó của anh, cô tuyệt đối không muốn tham gia; nhưng đối với con người anh, cô lại muốn tham gia.

Vì vậy cô bắt đầu đọc những cuốn sách anh đã đọc, thầm nghĩ có thể

nói chuyện với anh lúc anh cần, cô có thể theo kịp tiết tấu của anh.

Đọc sách là một điều vất vả, người im