Đen Trắng

Đen Trắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326732

Bình chọn: 9.00/10/673 lượt.

lặng và quyết tâm như Kỉ Dĩ

Ninh cũng không phải ngoại lệ, chỉ cảm thấy mình vừa đọc được một vài

phần mà thời gian đã trôi qua mười hai giờ đêm rồi.

Buông sách, Kỉ Dĩ Ninh nhịn không được cầm lấy điện thoại đặt bên đầu giường. Nắm lấy rồi lại buông, buông ra rồi lại nắm lấy.

Gọi cho anh làm gì đây? Gọi cho anh lại có thể nói cái gì đây?

Cô chưa bao giờ là một người nói nhiều, mặt đối mặt cũng có nhiều lời khó nói, càng không nói đến là ở trong điện thoại. Một Kỉ Dĩ Ninh như

vậy, chỉ có người đàn ông ôm ấp tình cảm như Đường Dịch mới hiểu được,

mới có thể chịu đựng.

Đúng là vẫn còn nhớ anh, lắng nghe giọng nói của anh nói chúc ngủ

ngon cũng tốt rồi. Vì vậy, cô nhấn từng con số một, tốc độ của nhịp đập

con tim cũng biến đổi cùng tần suất với động tác.

Điện thoại kết nối, chuông vang lên rất lâu, vẫn không có người tiếp.

Kỉ Dĩ Ninh cảm thấy thấy tim mình đang từng chút từng chút một bị chìm xuống.

Lần đó vào đêm sinh nhật cô, Đường Dịch ôn nhu ở cùng cô suốt cả đêm. Thậm chí anh có thể cùng cô chơi ghép tranh, nằm một nửa bên người cô,

nhìn cô ngồi lên chiếc thảm nhung, ghép lại từng miếng một lên bức tranh lớn. Lúc cô mê mang ghép sai, anh lại lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô,

bên môi mang theo một nụ cười vui vẻ, thẳng đến khi cô bị anh cười đến

đỏ mặt, anh mới ra tay giúp cô. Anh cũng không nói chuyện, chỉ là không

nhanh không chậm nắm tay cô, dùng động tác im lặng chỉ cho cô phải đem

miếng ghép đó để ở đâu, sau đó cô liền nói cảm ơn với anh, nhưng không

ngờ anh lại trực tiếp kéo cô xuống đè lên người cô, dùng hàm răng cắn

vào cái khóa mở ra quần áo của cô, cười cười nói ‘Muốn thu tiền lãi’.

Còn lần này, anh lại lỡ hẹn.

Không ở bên cô, để lại cô một mình đối mặt với bóng đêm.

Cô biết rõ anh và cô là người của hai thế giới, nếu như không phải anh một mực tới gần cô, cô căn bản sẽ không gặp được anh.

Thời gian cùng sự thật giao thoa đã tạo nên chênh lệch thật lớn, Kỉ Dĩ Ninh mím chặt môi mình, kinh hoảng.

Ngay khi cô đang thất thần, điện thoại rốt cục cũng có người nghe.

Giọng nói của Đường Dịch, là âm thanh cô vô cùng quen thuộc: “Muộn như vậy còn chưa ngủ?”

Kỉ Dĩ Ninh ngay lập tức hoàn hồn, nói quanh co đáp một câu: “Muốn ngủ…” Cuối cùng, cô lại nhịn không được hỏi, “Anh đang ở đâu?”

“Công ty, ” anh trả lời rất ổn định, vẫn là cách nói chuyện thông

thường của anh: “Hôm nay nhỡ hẹn sinh nhật của em, anh sẽ nhớ rõ.”

Kỉ Dĩ Ninh không nói. Chỉ một câu nói đơn giản ‘Anh sẽ nhớ rõ” của

anh đã khiến toàn bộ ủy khuất và kinh hoảng của cô biến mất không thấy.

Nói với anh ngủ ngon, Kỉ Dĩ Ninh cúp điện thoại. Khả năng thật là cô

đã lừa gạt mình rồi, cô quá tín nhiệm Đường Dịch, anh nói cái gì cô đều

tin tưởng.

Tắt đèn chìm vào giấc ngủ, nằm ở phía bên phải chiếc giường đôi, cô

gái thiện lương nhìn sang chỗ vắng vẻ bên cạnh, rốt cục nói với chỗ

không người đó từ trong đáy lòng mình: “Em rất nhớ anh. . .”

. . .

Cùng lúc đó, một nơi khác trong thành phố.

Trong phòng bệnh của một bệnh viện tư nhân, trước cửa sổ sát đất

ngoài phòng khách, một người đàn ông đứng đó mặt hướng ra ngoài cửa sổ,

cầm trong tay chiếc điện thoại di động.

Thiệu Kì Hiên mặc áo bác sĩ màu trắng đi ra từ phòng bệnh, nghe thấy

lời Đường Dịch vừa rồi nói trong điện thoại, không nhịn được trêu chọc:

“Ở công ty? Thật sao? Đối với người như Tô Tiểu Miêu mà lừa gạt cũng

thấy cảm giác có tội, còn Kỉ Dĩ Ninh thì sao, người bình thường thật

đúng là không nỡ lừa gạt cô ấy. . .”

Đường Dịch quay người, lạnh lùng quét mắt liếc anh.

Thiệu Kì Hiên cười thật mập mờ, “Nhưng cũng đúng thôi, đêm hôm khuya

khoắt anh ra tay làm cái việc anh hùng cứu mỹ nhân thế này, gạt Dĩ Ninh

vẫn tốt hơn.”

“Anh còn dám nói tiếp thử xem.”

Kì Hiên vội vàng nhấc tay đầu hàng, “OK, tôi không nói, tôi không nói ah ~~ “

Đường Dịch buông tay cầm điện thoại di động xuống, lãnh đạm hỏi: “Cô ấy thế nào?”

“Anh ôm cô ấy trở về mà không phát hiện à?”

Thiệu Kì Hiên vừa rót cho mình một cốc nước vừa nói: “Trên người cô

ấy bị thương không ít, cũng may đều là bị thương ngoài da, ăn chút đau

thôi,” Thiệu Kì Hiên có lòng cảm khái nói: “Trên đời này tôi gặp qua cô

gái vừa có thể gây chuyện lại vừa có thể bảo vệ mình, có lẽ thật sự chỉ có vị kia nhà Đường Kính thôi, biết rõ đánh thắng được mới đánh, đánh

không lại sẽ trốn, trốn không thoát sẽ lừa gạt, dù sao thế nào cũng sẽ

không để mình chịu chút thiệt hại nào, Tiểu Miêu thật sự là đáng khâm

phục nhé ~~ “

“Đây là một loại thiên phú, bẩm sinh đấy,” Đường Dịch nhìn thoáng qua người trong phòng bệnh, mở miệng không mang cảm xúc gì: “Tôi thấy cô ấy không giống người có loại thiên phú này.”

“Không có thiên phú còn chưa tính, tôi thấy điều xui xẻo nhất của cô

ấy chính là gặp được anh,” Kì Hiên rất là cảm khái, không có tâm tư nào

tiếp tục nói: “Năm đó trong lúc vô tình anh cứu cô ấy, cô ấy mới chỉ có

17 tuổi, anh cũng không phải không biết chính mình rất xinh đẹp, vào

thời kì trưởng thành nhất của tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi này,

đang đi vòng quanh Quỷ Môn quan rồi lại thấy được một than


Old school Swatch Watches