Đi Tìm Đảo Đào Hoa

Đi Tìm Đảo Đào Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321172

Bình chọn: 7.00/10/117 lượt.

ng cảm nhận được sự tồn tại của Âu Dương. Âu Dương ho vài tiếng nhưng cô cũng chẳng có phản ứng gì, anh cúi người gõ gõ lên bàn

Cô từ tốn ngẩng đầu để lộ ra khuôn mặt thanh tú, không phải là quá xinh đẹp, rung động lòng người, giống như cô em gái nhà hàng xóm

Trong “Xạ điêu”, về mẹ của Hoàng Dung, Kim lão gia miêu tả về bà chỉ là qua vài lời của Chu Bá Thông. Nhưng nghĩ lại mà xem, Hoàng lão tà là nhân vật cỡ nào, người con gái xứng đôi với Hoàng lão tà tất nhiên cũng phải là thiên hạ vô song. Huống chi nàng còn có trí tuệ hơn người, cuốn “Cửu âm chân kinh” dày như vậy, nàng chỉ lật qua một lần mà đã có thể đọc vanh vách từ đầu tới cuối.

– Có thể phiền em một chút không? Âu Dương tươi cười nhã nhặn

Hàng mi đen hơi chớp, tay xoay xoay bút chẳng chút bối rối, cũng chẳng cố che đi tờ giấy Tuyên Thành trên bàn

– Mời em dùng tiếng Anh miêu tả lại nhân vật này

Ánh mắt Âu Dương đảo qua một vòng rồi dừng lại trên mặt bàn

Cô run người nhưng chỉ qua một giây đã bắt đầu miêu tả, thậm chí còn kể lại một lượt câu chuyện xưa đó. Người trong bức tranh là Triệu Linh Nhi trong “Tiên kiếm kỳ hiệp truyện”, là một cô gái thần bí, huệ chất lan tâm, thích một chàng trai là Lý Tiêu Dao.

Tổ trưởng tổ bộ môn từng nói: Phùng Hành thực sự là có khả năng gặp một lần là nhớ, hơn nữa khả năng suy luận từ một thành mười cũng rất mạnh. Nhưng tính tình phóng túng, lúc cao hứng có thể thoải mái vào top 10 nhưng lúc không thích thì xếp thứ một nghìn trở xuống. Không thể quá đề cao cô nhóc này, nếu không sẽ quá tự mãn.

Miêu tả xong, Phùng Hành khiêu khích vênh vênh mặt

Âu Dương chẳng tỏ vẻ gì, tùy tiện cầm quyển sách giáo khoa trên bàn bên cạnh, lật qua một trang :

– Bài này đã đọc chưa?

– Cho em hai phút!

Phùng Hành đón lấy quyển sách. Cô đọc rất chăm chú, cẩn thận. Qua hai phút, cô buông sách, cao giọng ngâm nga, sau đó lại dùng tiếng Trung dịch lại một lượt.

Quả thực danh bất hư truyền, xứng với cái tên Phùng Hành. Âu Dương bỡn cợt nhướng mày

– Em có thể ngồi chưa?

Trong mắt Phùng Hành đã lộ rõ sự mất kiên nhẫn

Âu Dương gật đầu.

Cô tiếp tục trang trí cho thắt lưng của nữ tử trong tranh, từng nét từng nét thật cẩn thận. Không hiểu vì sao, bàn tay hơi run run

Lúc ăn trưa, chủ nhiệm lớp chọn kia ngồi cùng bàn với Âu Dương:

– Không cần nghĩ nhiều, chúng tôi cũng thường bị em ấy làm cho điêu đứng

Âu Dương thản nhiên cười:

– Nhưng quả thật chính là một thiên tài hiếm có

Chủ nhiệm lớp thở dài:

– Đúng, đáng tiếc quá bướng bỉnh. Có đôi khi thực sự muốn tìm “Cửu âm chân kinh” hay “Quỳ hoa bảo điển” đến mà ép nó

– Nói chuyện với phụ huynh chưa?

– Phụ huynh em ấy cũng chẳng làm được gì. Đứa trẻ này, quản chặt quá chẳng biết sẽ gây chuyện gì. Để mặc nó đi. Điều kiện nhà em ấy không tệ, thừa sức nuôi em ấy.

– Thế rốt cuộc là em ấy muốn gì?

Âu Dương lầm bầm lầu bầu.

Trường học thuê nhà cho Âu Dương, cách trường hai bến xe bus.

Nhà trọ có một cây nhãn to, mỗi sớm luôn có những chú chim nhỏ ríu rít còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức. Trời bắt đầu sáng là đã ríu rít không ngừng.

Âu Dương mở tung cửa sổ, đàn chim nhỏ vỗ cánh bay xa

Thời tiết điển hình của cuối thu, trời cao, ít mây, trong làn gió có thêm hơi thở lành lạnh.

Lúc rửa mặt, một chiếc lá rơi vào chậu rửa mặt. Gió thu cuốn hết lá vàng! Âu Dương nhặt chiếc lá lên, bỏ vào sọt rác.

Ngoài nhà trọ có mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng, trong đó có một nhà bán sữa đậu nành thơm ngon, vừa làm vừa bán luôn. Bên trong còn có cả đậu đen, hạnh nhân, chủ cửa hàng nói như vậy vừa đẹp da lại chống ung thư. Mỗi ngày Âu Dương đều uống một ly, ăn chút điểm tâm rồi đạp xe đi làm

Cổng trường, xe chật ních một hàng, Âu Dương không thể không dắt xe. Vừa ngẩng đầu đã thấy Phùng Hành đứng ở ven đường, ánh mắt đăm đăm, vẻ mặt say mê. Anh nhìn theo ánh mắt cô, khóe miệng dần cong lên. Là giáo viên âm nhạc, vừa kết hôn, chồng đưa đi làm, hai người đang hôn nhau trong xe.

Phùng Hành theo bản năng quay lại

Độ cong nơi khóe miệng Âu Dương càng tăng.

Phùng Hành xấu hổ đỏ mặt nhưng lại cố gắng mà trợn tròn mắt. Tiếng chuông vào lớp vang lên. Âu Dương mỉm cười thu tầm mắt rồi nghênh ngang đi vào.

Tiết 4 Âu Dương không có lớp, đến nhà ăn trong trường ăn cơm trước thì thấy bên cửa có một người ngồi đó, là Phùng Hành.

Cô ăn rất ít, còn kiêng ăn, trên bàn ăn có rất nhiều đồ ăn không hề đụng đũa. Ăn xong cũng chẳng chào hỏi mà chỉ nhìn chằm chằm vào Âu Dương.

Tự học buổi tối không phải là ca trực của Âu Dương, vừa tan học đã đạp xe về nhà

Một chiếc xe bus xuyên qua hoàng hôn, đi song song cùng Âu Dương về đến bến xe bus trước cửa nhà trọ. Cửa xe mở ra, cả một đám người như sóng biển ùa ra. Phùng Hành đeo balo, vuốt lại tóc mái bị gió thổi tung rồi đi vào khu nhà

Âu Dương nhíu mày.

Sáng sớm hôm sau, Âu Dương ra khỏi cửa hàng sữa đậu nành đã lại thấy Phùng Hành đứng bên trạm xe bus, đầu ngẩng cao, chẳng biết là đang nhìn trời hay nhìn mây. Có vẻ cô là người nóng tính, thấy xe bus mãi không tới bèn bặm môi đi bộ tới trường

Hai người đều đi trên đường bộ, vẫn duy trì khoảng cách vài m. Âu Dương m


Polly po-cket