Polaroid
Đi Tìm Đảo Đào Hoa

Đi Tìm Đảo Đào Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321183

Bình chọn: 9.00/10/118 lượt.

ìn đồng hồ đeo tay, đã là 9h hơn

Dưới gốc cây đột nhiên có người xông ra chắn trước xe anh. Ánh đèn đường ảm đạm chiếu lên người cô, Âu Dương thấy ngực cô vì thở gấp mà phập phồng, hơi thở nặng nề.

– Bạn học Phùng Hành, có bài gì không hiểu sao?

Âu Dương hỏi, thần thái ôn hòa.

Hai tay Phùng Hành run run, dùng sức rất lớn mới tìm được giọng nói của mình:

– Thầy… đi đâu? Giọng nói cũng run run

– Đi uống rượu! Âu Dương nhún nhún vai.

– Em… chưa ăn cơm

Giọng nói có chút oán trách, hờn dỗi

– Vậy em về nhà sớm đi

– Thầy… mua trà sữa cho em!

Phùng Hành tức giận chỉ qua cửa hàng bên kia đường

Âu Dương dựng xe dựa vào tường, khoanh tay trước ngực:

– Bạn học Phùng Hành, thầy giáo là người dạy dỗ học sinh chứ không phải là người chịu trách nhiệm mời cơm học sinh

Mặt Phùng Hành đỏ bừng, lại cãi chày cãi cối:

– Nhưng thầy… thầy là đàn ông!

Âu Dương gật gật đầu:

– Đúng, thầy là đàn ông, thầy sẽ chăm sóc, che chở với người con gái thầy thích nhưng em là học sinh của thầy

Phùng Hành cứng đờ người ở đó, giây sau, cô như gào lên:

– Em thích anh, Âu Dương!

Cô không gọi anh là thầy, ngữ điệu cũng chẳng hề bối rối như thể những lời này đã ấp ủ trong lòng từ lâu, hôm nay mới được nói ra

Âu Dương khẽ à lên một tiếng, im lặng vài giây rồi chầm chậm nói:

– Biết rồi! Nhưng mà…

Tim Phùng Hành treo lên tận cổ họng

– Em không xứng với tôi!

Một ly trà sữa vị caramen, hai chiếc bánh sừng bò

Âu Dương đưa cho nhân viên thu ngân 50 tệ, nhân viên trả lại cho anh mấy tờ tiền lẻ và hóa đơn. Anh nhét hóa đơn vào ngăn ngoài của balo Phùng Hành:

– Mai đến trường trả tiền cho tôi!

Phùng Hành đang cầm khay đồ, cả người như con rối gỗ vô ý thức, mắt nhìn chằm chằm một phía

– Vì sao?

Không xứng? Điều này quá đả kích, Phùng Hành nhất thời không chấp nhận nổi

– Vì sao em lại thích tôi?

Âu Dương dựa vào ghế nhìn xuống cô

Phùng Hành hít sâu một hơi, ngồi thẳng lại, hơi ấn ngực rồi nói:

– Những ngôi sao thần tượng trong phim, những anh chàng đẹp trai đôi khi gặp trên đường, những học sinh ưu tú trong trường, em thấy bọn họ mà nơi này vô cùng bình tĩnh nhưng thầy vừa xuất hiện, nơi này đã trở nên hoảng loạn, rất lâu cũng chẳng thể bình thường lại. Đó có phải là thích không?

– Vì vậy mỗi sáng sớm em chạy qua nửa thành phố, đến đây rồi cùng tôi đi làm, buổi chiều trốn tiết cuối và trốn học tối tan tầm cùng tôi, còn chạy tới nhà ăn của nhân viên trong trường ăn cơm?

Tai Phùng Hành đỏ bừng nhưng cô không tránh không né, nhìn Âu Dương chăm chú chỉ là giọng nói có chút ngại ngùng:

– Thầy… dạy không nhiều, em… muốn được thấy thầy nhiều hơn một chút

Âu Dương hơi trừng mắt:

– Hôm nay đợi bao lâu?

– Bốn tiếng… Em không biết thầy đi đâu, rõ ràng thấy thầy ra khỏi trường nhưng lúc đó quá đông… em…

Cô cúi đầu xoắn mười ngón tay thon vào nhau

– Ăn đi! Âu Dương thúc giục.

Phùng Hành cố lấy dũng khí, ngẩng đầu:

– Trong sách nói, con gái dù làm đến tổng thống thì niềm hạnh phúc lớn nhất cũng chính là gặp được người yêu thật lòng. Em… đã gặp, em không thể bỏ qua

– Em đọc không ít sách! Âu Dương cười nói.

Cuối cùng cũng là trẻ con, lập tức mất kiên nhẫn:

– Em có xứng với thầy không?

Âu Dương lắc đầu:

– Thầy muốn có người yêu, là bạn, là người cùng thầy sánh vai, hai người có cùng tiếng nói, tự nhiên, ăn ý. Thầy không muốn là cha, là anh. Thích là ngang hàng, là từ hai phía, ấm áp. Em nhỏ hơn thầy 12 tuổi, chưa tốt nghiệp trung học, dựa vào cái gì mà thích thầy?

Phùng Hành há hốc miệng, hiển nhiên câu hỏi này làm khó cô.

Cũng đã muộn, Âu Dương nghĩ nghĩ, xuất phát từ sự lo lắng vẫn gọi chiếc taxi mà đưa cô về. Suốt đường đi cô chẳng nói gì, chỉ ngây người nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài.

Lúc về nhà, vừa khéo cũng là lúc tan học buổi tối.

Cô chào từ biệt Âu Dương, định nói gì đó nhưng lại thôi

Âu Dương quay về, ở ghế sau lại nhặt được chiếc di động cô làm rơi. Di động màu trắng, ảnh nền là khi anh đang đạp xe đạp, mặc chiếc áo gió, tóc bị gió thổi rối tung. Nói thật, anh chẳng nhìn ra trên người mình có chỗ nào hấp dẫn.

Trời âm u, gió Bắc gào thét. Đến chạng vạng trời lại nổi mưa bụi, hạt mưa tạt vào mặt cũng có chút đau rát như thể có dao nhỏ đâm vào

Thành phố phía nam, mùa đông lạnh lẽo, trong phòng hay ngoài phòng đều khô lạnh, bật điều hòa cũng chẳng hơn là mấy.

Âu Dương vẫn giữ thói quen cũ, mỗi ngày đều tắm nước ấm. Trên mặt nước là những sợi tóc nổi, từng sợi từng sợi. Không chỉ tóc rụng nhiều mà thị lực của anh cũng dần giảm sút

Tâm tình có hơi nặng nề

Trong hộp mail có mấy bức thư của đồng nghiệp cũ, đều cùng một câu hỏi, vì sao anh lại từ chức về nước? Có một đồng nghiệp nói bóng nói gió, hỏi có phải anh không hài lòng với tiền lương, nếu đúng thì ông chủ chịu thương lượng. Anh không hồi âm lại.

Vì sao lại về nước? Anh kéo áo ngủ bó sát người lại, lá rụng về cội, đó cũng là lẽ thường tình

Chuông di động vang lên, mẹ anh gọi điện từ quê

Nhà anh ở vùng nông thôn, anh vốn định về đó nhưng vì gặp gỡ Từ Lỗi mà sinh ra nhiều chuyện bất ngờ.

Mẹ nói sắp đến Tết, trong nhà đang chuẩn bị đón tết, còn đặc biệt t