
là kẻ trắng tay.
Lúc cô
đang mơ màng trong giấc ngủ, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. Người đàn ông
đó đứng rất lâu trước giường. Những ngón tay mảnh dẻ và nụ cười dịu dàng mơ hồ
lướt qua gian phòng. Ngay cả tiếng đóng cửa cũng rất khẽ khàng.
Đến khi
Đông Tam tỉnh dậy, nửa bên kia của chiếc giường đã lạnh ngắt từ lâu.
Cô ôm
chăn ngồi dậy, ngẩn ra rất lâu, rồi nước mắt đột nhiên trào ra.
Chu Nam
đi rồi. Lần này là thật.
Quá
muộn rồi. Cô vẫn muốn yêu thương anh thêm một lần nữa. Giống như buổi chiều mùa
xuân khi anh đến tìm cô, dịu dàng như một chiếc kẹo bông. Nếu được bên nhau lần
nữa, cô nhất định sẽ như Chúc Anh Đài dành trọn tình yêu cho Lương Sơn Bá. Được
như thế thì dù không ở bên nhau trọn đời, Chu Nam sẽ vẫn mãi nhớ đến cô, và
biết đâu vào lúc nào đó của tuổi xế chiều anh sẽ nheo mắt cười buồn, ngày xưa
từng có một cô gái rất yêu tôi.
Anh đi
rất quả quyết, ánh mắt tuy dịu dàng nhưng không hề lưu luyến. Có lẽ anh vẫn nhớ
cô, nhưng sẽ chỉ là một tiếng thở dài mà thôi. Cô đã không cho anh được một ký
ức tốt đẹp.
Đây
không phải là điều mà cô muốn. Vì sao không thể quay lại với nhau?
Khi cô
hiểu rõ mọi việc thì Chu nam đã rời xa cô, và kết quả này, ngay từ khi bắt đầu
cô đã dự liệu được. Nhưng thời gian không cho phép bạn hối hận. Bạn vùi đầu
bước vội vàng qua tuổi hai mươi, đi qua năm tháng yêu đương hạnh phúc, đi qua
năm tháng sớm tối bên nhau. Và bây giờ bạn lại tự trách bản thân: Vì sao không
yêu hết mình lúc đang tuổi xuân phơi phới? Vì sao không nói với người đàn ông
mà mình yêu thương rằng dù có biển cạn đá mòn cũng không thể rời xa nhau?
Giờ cô
khóc thì còn có tác dụng gì? Những giọt nước mắt mặn chát, những tiếng nức nở
nghẹn ngào. Người đó đã không thể nghe thấy nữa rồi.
Ngày Quốc khánh, cả Bắc Kinh đông nghìn nghịt, chỗ nào
cũng toàn người là người. Thế vận hội vừa kết thúc, cả nước đều muốn đổ về Bắc
Kinh để tận mắt chiêm ngưỡng sân vận động Tổ Chim. Đông Tam không đi đâu cả, cô
đang bận chuyển nhà.
Chu Nam
ra đi gọn nhẹ, rất nhiều đồ đạc của anh vẫn để trong phòng. Gọi điện cho anh,
lúc nào cũng không có người nghe máy. Tất nhiên không phải anh mất máy hay
không kịp nghe. Anh đang tránh mặt cô.
Đương
nhiên Đông Tam hiểu điều đấy. Nhưng đối diện với một đống thùng lớn thùng nhỏ
chất đầy trong phòng, cô đành bó tay bất lực. Cô gửi tin nhắn cho anh: Chỗ
em còn rất nhiều đồ của anh. Em sắp chuyển nhà, bao giờ anh đến lấy?
Gửi tin
nhắn đi rồi, cô cảm giác như toàn bộ sức lực trong người đã bị rút sạch. Đồ đạc
sắp xếp cũng đã tương đối ổn thỏa, ngày mai là có thể chuyển được rồi. Hiện tại
trong ký túc đang có một chỗ trống, bạn cùng phòng cũng là người cô quen biết
từ lâu, đó là một cô gái trầm lặng có nụ cười rạng rỡ. Trình Nhược San ngỏ ý
muốn giúp cô chuyển nhà nhưng cô vội từ chối. Đông Tam vẫn thấy áy náy với
Nhược San về vụ làm loạn ở quán cà phê của bạn cô. Hơn nữa, cô cũng muốn tự tay
dọn dẹp đồ đạc trong căn phòng này.
Nhược
San gửi cho Đông Tam số điện thoại của một công ty dịch vụ chuyển nhà, rồi thắc
mắc sao cô lại cần đến nó. Khi biết cô định chuyển nhà, mắt Nhược San trợn to
hơn cả quả trứng. Còn cô thì chỉ hờ hững thông báo mình và Chu Nam đã chia tay.
Nhược San nhảy dựng lên, “Cậu điên rồi à, cậu ở với anh ta những hai năm nay,
cái gì cần cho đã cho anh ta cả rồi, kết quả anh ta nói đi là đi luôn à?”
Nhược
San lúc nào cũng vậy, suy nghĩ rất rõ ràng, tình cảm cũng rõ ràng. Tôi đã cho
anh bao nhiêu thì cũng phải được nhận lại bấy nhiêu. Người như vậy chả bao giờ
sợ thiệt cả. Đông Tam xua xua tay, tỏ ý không muốn nhắc đến việc này nữa. Cô
mệt mỏi quá rồi. Những ngày này, việc ở trường đã quá nhiều, cô không còn hơi
sức đâu mà nghĩ đến những việc khác nữa. Những việc khác đó, bao gồm cả chuyện
cô và Chu Nam.
Tính từ
hôm Chu Nam đi đến giờ đã được mười bảy ngày. Thời gian trôi qua thật nhanh.
Điện
thoại rung. Cuối cùng Chu Nam cũng trả lời tin nhắn của cô:Những
thứ không cần nữa thì vứt đi.
Dẫu đã
lường trước câu trả lời nhưng khi đọc xong tin nhắn, Đông Tam vẫn thẫn thờ ngồi
thụp xuống ôm lấy mặt. Trời tối dần. Cô biết nếu cứ ngồi mãi thế này, dù trời
đất có sụp đổ cũng chẳng ai quan tâm. Cô đứng dậy tìm điện thoại, gọi điện cho
chủ nhà thông báo chuyện trả phòng. Vừa dập máy thì Chu Cẩm Thời gọi đến hỏi cô
có muốn tham gia làm dự án không, tất nhiên là sẽ có thu nhập. Đương nhiên là
cô đồng ý. Trong những lúc như thế này, công việc sẽ là cứu cánh cho cô. Chu
Cẩm Thời rào trước đón sau mãi nhưng lại ngập ngừng không nói ra, Đông Tam mất
hết kiên nhẫn, gặng hỏi:
- Anh
còn có chuyện gì nữa không? Tôi đang bận lắm.
-
Chuyện của cô tôi đã nghe rồi... muốn uống rượu không... tôi có thể đi cùng cô.
Tôi bây giờ...
Cô liền
bật cười nói:
- Suýt
nữa thì tôi quên mất anh là anh họ Lợi Lợi, đương nhiên sẽ biết chuyện nhanh
hơn người khác. Yên tâm đi, tôi vốn là đứa ích kỷ mà, không có chuyện vì một
người đàn ông bội bạc mà chán sống đâu. Tôi vẫn ổn, cảm ơn đã quan tâm.
Những
điều cô nói h