
ởng rằng chẳng ai nợ ai. Chia tay chóng vánh, không khóc lóc, không ngậm
ngùi.
Nhưng
bây giờ, tất cả đã thay đổi, hoàn toàn thay đổi.
Đông
Tam đã có thai. Điều này là sự thật. Cô ngồi phịch xuống bệ xí, nhìn chòng chọc
vào hai vạch hồng đậm trên que thử thai trong tay. Thất thần hồi lâu.
Ban đầu
cô không tin chẩn đoán của bác sĩ. Nhưng bây giờ tất cả đã rõ mười mươi, đó là
sự thật.
Ngồi
soát lại trí nhớ tồi tệ của mình, Đông Tam chợt nhận ra kỳ kinh của cô đã chậm
mất mười mấy ngày. Bình thường kỳ kinh của cô vốn không đều, lại đang lúc tinh
thần bấn loạn vì bao nhiêu chuyện xảy ra nên cô không nhận thấy điều bất thường
của cơ thể. Giờ ngẫm lại, các dấu hiệu mang thai ngày càng rõ rệt: Ngực căng
tức, những cơn nôn khan buổi sáng... Cô hoảng sợ siết chặt que thử trong tay,
nhất thời không biết nên làm thế nào. Cô không biết nên khóc hay nên cười, nên
gào thét hay bình tĩnh tiếp nhận. Nếu Chu Nam biết thì sẽ như thế nào? Nếu biết
mình có con, nếu biết giọt máu của mình hoài thai trong bụng bạn gái cũ, liệu
anh có vui đến rơi nước mắt không? Hay anh sẽ bình thản phân tích tình hình
hiện tại của họ, bình thản phán xét cho đứa trẻ chào đời hay không. Cho dù thế
nào đi chăng nữa, nếu Chu Nam có ở đây, cô sẽ không phải bối rối, không phải
vui buồn lẫn lộn, không phải cảm thấy bất lực như thế này.
Chu
Nam, đây là đứa con của anh. Cô lao vào phòng tìm diện thoại. Trên tay trái vẫn
đang cầm chiếc que thử cô nhìn chăm chăm vào hai vạch đỏ. Hình như chỉ có như
thế, cô mới tin tất cả đều là sự thực.
Trong
điện thoại vang lên tiếng tút tút báo bận, lúc nào cũng không có người nghe.
Cô
không cam tâm. Đứa con trong bụng là kết quả tình yêu của họ, làm sao cô có thể
không báo cho bố nó chứ? Cô liên tục bấm nút gọi lại. Chỉ cần Chu Nam nghe điện
thoại, cô sẽ lập tức bảo anh: Em yêu anh chúng ta phải quay lại vì đứa bé trong
bụng em.
Trái
tim ban nãy còn đang đập thình thịch dần dần trở nên tĩnh lặng khi nghe thông
báo đầu dây bên kia đã tắt máy.
Trừ khi
điện thoại hết pin, Chu Nam không bao giờ tắt máy.
Đó là
quy định của công ty. Nếu hệ thống mạng gặp sự cố, là kỹ sư phần mềm, anh phải
là người biết tin đầu tiên.
Chu Nam
tắt máy, điều này có nghĩa là bây giờ anh không muốn có bất cứ liên hệ gì với
cô nữa. Anh muốn cô biết rằng, giờ anh đã rời khỏi công ty, đúng như những gì
cô mong muốn.
Cô
nhanh chóng trở lại với hiện thực. Đúng, người đẩy quan hệ của họ xuống bờ vực
tuyệt vọng không phải là Chu Nam, mà là cô, Thẩm Đông Tam.
Phút
chốc tất cả mọi điều tốt đẹp trong đầu cô đã bay biến mất. Trần Ngôn đi mua cơm
về, nhìn thấy cô thẫn thờ ngồi trên giường cùng với cái điện thoại trong tay
thì cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt hộp cơm lên bàn, nhẫn nại khuyên bảo:
- Ăn
cơm thôi. Bác sĩ nói bạn phải tĩnh dưỡng mới được.
Cổ họng
cô khô khốc, cô quay sang nhìn đôi mắt đầy cảm thông của Trần Ngôn, nức nở hỏi:
- Bạn
nói tớ phải làm thế nào bây giờ?
Như một
đứa trẻ bị bỏ rơi giữa ngã tư đường, cô hoảng loạn trước tai họa bất ngờ đổ sập
lên đầu.
Trần
Ngôn không nói gì, chỉ kéo bàn lại rồi ngồi xuống:
- Ăn
cơm đi đã. Trời có sập đi chăng nữa thì cũng phải ăn no thì mới tính tiếp được.
Cô ngồi
ngây ra một lúc rồi đột ngột đứng dậy, cầm lấy áo khoác định lao ra ngoài. Trần
Ngôn vội vàng giữ cô lại:
- Bạn
điên rồi! Bạn muốn đi đâu? Đang ốm thế này mà còn định giày vò mình ư?
Mặt
Đông Tam càng lúc càng trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, yếu ớt nài
nỉ:
- Tớ
phải đi tìm anh ấy. Tớ phải gặp anh ấy.
Trần
Ngôn nheo mắt, như đang cố xem cô nói thật hay đùa. Có lẽ sự kiên cường trong
ánh mắt Đông Tam đã truyền sang cho Trần Ngôn, cô thở dài:
- Được,
vậy để tớ đi cùng với bạn. Bạn đang rất yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất
đấy.
Đôi mắt
của Đông Tam như thẫm lại, loang loáng ánh nước:
- Cảm
ơn. Ta đi thôi.
Cô quay
người lại, nhét que thử thai vào trong túi quần. Đó là bằng chứng cho tất cả sự
tự tin của cô.
Hiện
giờ Chu Nam đang ở đâu, cô không thể đoán ra. Nhưng có một chỗ. Hồi mới quen
nhau, cô từng được Lô Lợi Lợi mời đến nhà tham gia bữa tiệc thịt ngoài trời để
chiều lòng Chu Nam. Sau đó Lô Lợi Lợi ra nước ngoài một thời gian dài, rất
nhiều bất động sản của cô ta tại Bắc Kinh cũng theo đó bị bán sạch. Sở dĩ Đông
Tam ôm tia hy vọng đến thẳng chỗ này là vì cô tin rằng, với một người thông
minh như Lô Lợi Lợi, chắc chắn cô ta sẽ biết cách tận dụng mọi kỉ niệm để gợi
nhớ tình xưa trong anh.
Nhưng ở
khu biệt thự cao cấp này, nếu không có sự đồng ý của chủ hộ, người bình thường
không thể tùy tiện ra vào. Thế nên dù cô nài nỉ hết nước hết cái, tay bảo vệ
vẫn không mảy may có ý định cho cô vào. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Chu Nam.
Vẫn tắt máy. Anh định trốn tránh cô cả đời hay sao? Cô buồn bã tra danh bạ điện
thoại trong máy, thì chợt thấy số của Lô Lợi Lợi. Do dự một lát, cô bấm số gọi.
Lô Lợi
Lợi nhận máy ngay sau hai hồi chuông đổ.
Đông
Tam hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh với cô ta:
- Tôi
có việc muốn gặp cô. Tôi đang