XtGem Forum catalog
Đi Về Phía Không Anh

Đi Về Phía Không Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323154

Bình chọn: 7.5.00/10/315 lượt.

Đông Tam với vẻ không yên tâm:

- Nghe

tôi, Tam Tam, kích động sẽ dẫn đến sai lầm đấy. Nếu cô cảm thấy ở đây khó chịu

thì tôi sẽ cùng cô ra ngoài đi dạo một lát?

- Không

cần đâu. - Miệng cô mím lại, dõi theo dáng người đã từng rất quen thuộc không

chớp mắt - Tôi chưa từng được đến một nơi sang trọng như thế này bao giờ, tôi

phải ăn uống cho thật đã mới được.

Trước

khi khai tiệc, Lâm Phong đến nói chuyện với cô một lát. Cô trêu chọc cậu có

được cô vợ xinh như thế thì chẳng mấy chốc con cháu đầy đàn cho mà xem.

Lâm

Phong dùng bàn tay thiếu hai ngón khẽ xoa đầu cô, mỉm cười đầy ẩn ý.

Sau khi

thực hiện nghi lễ với hai bên gia đình xong, cô dâu chú rể đến từng bàn chúc

rượu. Qua được mấy bàn, mặt Hiểu Âu đã đỏ bừng, còn Lâm Phong thì càng uống mặt

càng trắng bệch. Chẳng mấy chốc, họ đã đến bàn của Chu Nam.

Lâm

Phong nâng chén rượu, hít một hơi thật sâu:

- Lợi

Lợi, chén rượu này cô nhất định phải uống đấy nhé. Lô Lợi Lợi hơi bối rối khi

Lâm Phong tiến đến. Cô ta cầm cốc nước quả, ngượng nghịu đứng lên:

- Hiểu

Âu, Lâm Phong, xin thứ lỗi, tôi không được uống rượu, đành dùng nước quả thay

vậy. Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc.

- Không

không, hôm nay là ngày vui của tôi, sao có thể không uống được? Nào, nào, Hiểu

Âu, rót cho Lợi Lợi đầy vào. - Lâm Phong mặt mày nghiêm chỉnh sai Hiểu Âu rót

rượu. Cô dâu mới rất biết nghe lời chồng, rót đầy một chén rượu trắng đưa cho

Lợi Lợi.

- Chị

Lợi Lợi, đây là rượu Hiểu Âu rót cho chị, chị nhất định phải uống đấy. - Đỗ

Hiểu Âu âu yếm nhìn Lâm Phong, dịu dàng lên tiếng.

Lợi Lợi

lo lắng liếc nhìn Lâm Phong. Môi se lại, dường như người đàn ông đang đứng

trước mặt cô ta đã hoàn toàn thay đổi.

Chu Nam

giằng lấy chén rượu trên tay cô, mỉm cười đỡ lời:

- Để

tôi uống thay cô ấy. Cô ấy đang có thai, không được phép uống rượu.

- A,

chị có tin vui rồi sao? Đúng là song hỷ lâm môn! Được mấy tháng rồi? - Niềm vui

như truyền sang Hiểu Âu, đôi mắt đen láy của cô sáng bừng lên.

Lợi Lợi

và Chu Nam nhìn nhau bối rối. Lợi Lợi dịu dàng xoa xoa bụng:

- Mới

hơn một tháng thôi, cũng vừa mới biết.

Lâm

Phong “à” lên một tiếng, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc:

- Lợi

Lợi, cô có thai thật sao? Chẳng phải cô...

- Lâm

Phong, - Lô Lợi Lợi vội vàng ngắt lời cậu - Sau này cậu phải đối tốt với Hiểu

Âu đấy. Hiểu Âu là em nuôi của Chu Nam, cũng là em gái tốt của tôi. Sau này anh

mà làm gì có lỗi với cô ấy, hai chúng tôi sẽ không tha cho anh đâu.

Sắc mặt

Lâm Phong càng lúc càng tối sầm. Những lời Lợi Lợi nói khiến cậu như bừng tỉnh,

mỉm cười trả lời:

- Tất

nhiên là không rồi. - Rồi quay sang Chu Nam - Vậy chúng ta nhất định phải uống

một chén. Vì...

Chưa

nói dứt lời, cậu lảo đảo như người say, chén rượu trong tay không nghiêng không

lệch hất thẳng vào mặt Chu Nam. Hành động quá bất ngờ của Lâm Phong khiến những

người quanh đấy đều ngây ra. Lâm Phong vừa xin lỗi rối rít vừa lấy khăn tay lau

cho Chu Nam, lúc cúi xuống cậu nói nhỏ một câu vừa đủ để anh nghe:

“Chén

rượu này, là thay Tiểu Tam kính anh.”

Mặt Chu

Nam bỗng chốc trở nên tái mét. Còn Lâm Phong thì cười nói như thường, rót thêm

một chén, đặt trước mặt Chu Nam:

- Ban

nãy đúng là thất lễ quá, anh Chu, chén rượu này em xin chịu tội.

Cậu

ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Vứt

chén lên bàn, cậu kéo Hiểu Âu đi sang bàn khác.

Tiệc

cưới tổ chức vào buổi tối, người tham gia chủ yếu là thanh niên, nên càng lúc

càng náo nhiệt.

Đông

Tam cảm thấy chẳng có gì thú vị, đang định ra về thì Chu Cẩm Thời kéo cô đứng

dậy, nhất định mời nhảy một bài. Ngày trước để ứng phó với những buổi tiệc tùng

như thế này, cô đã theo học một lớp khiêu vũ. Nhưng tối hôm nay, cô chẳng hề có

ý định nhận lời với bất cứ ai.

Cô mệt

mỏi thả mình xuống ghế sofa, nhắm nghiền mắt cho đến khi phía đối diện có người

ngồi xuống. Cô mở mắt. Đỗ Hiểu Hồng mặc bộ váy dạ hội hở ngực màu đen gợi cảm,

tóc uốn xoăn kiều diễm, khác một trời một vực với hình ảnh một cô nhân viên văn

phòng nghiêm túc thận trọng. Đỗ Hiểu Hồng mỉm cười bắt chuyện:

-Thật

trùng hợp, cô Thẩm, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Đông

Tam vội ngồi thẳng lên, cười ngượng ngùng:

- Cô

Đỗ, phù dâu hôm nay là cô phải không? Suýt chút nữa thì tôi không nhận ra.

- Đúng

vậy, tôi là chị mà cuối cùng lại làm phù dâu cho em gái, kể cũng buồn cười. -

Đỗ Hiểu Hồng khẽ hất tóc - Có một việc, suýt chút nữa thì tôi quên mất. Lần

trước cô nói có thể sẽ thôi học để đi làm, tôi đã để ý giúp cô, có một vị trí

đang trống ở công ty JS, tôi đã nộp hồ sơ cho cô rồi. Mấy hôm nữa chắc sẽ có

thông báo phỏng vấn, cô nhớ chuẩn bị cho tốt nhé.

Đông

Tam không biết nên bày tỏ lòng biết ơn đối với sự giúp đỡ đặc biệt của Đỗ Hiểu

Hồng, hay là nên ngạc nhiên vì cô ấy vẫn còn nhớ đến việc của cô. Cô chưa kịp

nói gì, Đỗ Hiểu Hồng đã lên tiếng trước:

- Nếu

như cô không biết lúc phỏng vấn nên nói gì thì có thể tham gia một khóa đào tạo

ở công ty tôi. Cô không cần cảm ơn, muốn học phải nộp tiền đấy. - Hiểu Hồng cầm

ly rượu đứng dậy, nhìn đám đông đang say sưa khiêu vũ trên sân khấu, ánh mắt

đột n