Duck hunt
Đi Về Phía Không Anh

Đi Về Phía Không Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321390

Bình chọn: 9.5.00/10/139 lượt.

mặt.

Đông

Tam nhìn họ trân trân. Dù trong lòng đã nói câu tuyệt tình, nhưng vẫn không

tránh khỏi đau đớn. Cô nhìn thẳng vào Chu Nam, mắt rơm rớm ánh nước:

- Anh

nói đúng. Khi em là người mới trong mắt anh, em làm gì sai cũng đều đúng. Còn

khi em đã trở thành người cũ, thì cho dù làm gì đúng cũng thành sai. - Cô cúi

xuống, cố tìm kiếm chút tình cảm còn sót lại trong mắt anh - Không cần biết anh

tin hay không, tất cả những gì em làm đều là vì yêu anh. Em đã từng nghĩ rằng

buông tay cũng là một kiểu yêu, nhưng giờ thì em hối hận, tiếc là không thể

quay lại nữa rồi. Như vậy cũng tốt, coi như đó là sự giải thoát cho cả hai ta.

Những lời này, em đã định cả đời này sẽ không bao giờ nói ra, cả đời này sẽ giữ

chỉ cho riêng mình em. Hôm nay em nói với anh cũng chính vì em biết, chuyện

giữa em và anh đã hoàn toàn kết thúc. Nếu đã là không còn quan hệ gì nữa, sau

này chúng ta đường ai nấy đi, vậy thì em cũng không cần phải suy nghĩ gì nữa.

Chu Nam, em, Thẩm Đông Tam, xin thề vói anh, em chưa hề chạm đến người phụ nữ

này.

Khi cô

nói, Chu Nam không hề di chuyển ánh mắt. Tuy anh vẫn còn cau mày, nhưng ánh mắt

đã không còn xa lạ nữa. Đó mới là Chu Nam mà cô từng yêu. Mỗi khi cô phạm lỗi,

chỉ cần nhìn vào mắt anh là cô biết, mình sẽ không bị trừng phạt. Trong một

thoáng, cô tưởng như mình lại được nhìn thấy Chu Nam của ngày xưa.

Tiếng

kêu rên của Lợi Lợi kéo họ về với thực tại. sắc mặt Lợi Lợi càng lúc càng trắng

bệch, cô ta siết chặt lấy tay Chu Nam, giọng đứt quãng:

-

Đau... bụng em đau lắm... em sợ lắm, Chu Nam... con của chúng ta... - Chu Nam

lập tức định thần lại. Anh bế Lợi Lợi lên, dịu dàng an ủi - Không sao, không

sao, chỉ ngã nhẹ thôi mà. Anh đưa em đến bệnh viện, đừng lo...

Lâm

Phong đứng cách đó không xa, uể oải cầm ly rượu trong tay quan sát mọi việc.

Thấy Chu Nam bế Lô Lợi Lợi chạy ra ngoài, cậu cũng chỉ nhún vai.

Chu Nam

bế Lợi Lợi đi bệnh viện, lúc chạy đến cửa, anh quay đầu lại nhìn Đông Tam lần

cuối.

Chu Cẩm

Thời ngật ngưỡng tiến lại gần, khoác tay lên vai cô, hỏi:

- Tam

Tam, em có thích tôi không? - Anh dúi ly rượu vang vào tay cô - Uống đi, nếu em

không thích tôi thì uống hết đi, uống hết!

Đông

Tam nhìn người đàn ông đang say trước mặt mình, nước mắt trào ra. Đầu tiên là

từng giọt lăn dài trên má, cuối cùng bao uất ức trong lòng tuôn chảy như sông

như suối. Chu Cẩm Thời hoảng sợ, luống cuống giúp cô lau nước mắt:

- Đừng

khóc, đừng khóc, khóc cái gì chứ? Chẳng phải anh đang ở đây hay sao? Còn dát

vàng lên người đợi em đến nhặt. Em khóc cái gì?

Đông

Tam đầu óc rối loạn, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất. Âm thanh xung quanh

càng lúc càng ồn ào, nhưng ý thức của cô dần trở nên mơ hồ. Những hình ảnh quen

thuộc mà xa xôi nhẹ nhàng lay động trước mắt. Nắng chói quá, cô thấy Chu Cẩm

Thời ngồi trong chiếc xe thể thao mui trần quen thuộc vui vẻ gào lên với cô:

“Tam Tam, đi hóng gió đi, Tam Tam”. Cô thấy Lô Lợi Lợi, chân xỏ dép cô đơn đi

trong gió. Cô thấy máu trên ngón tay bị chặt đứt của Lâm Phong đang bung nở

thành từng chùm hoa đỏ thắm. Cô thấy bố cầm chai rượu, vừa đi khật khưỡng vừa

hát nghêu ngao giữa làng. Cô thấy Chu Nam, lông mày khẽ cau lại, dịu dàng ôm cô

vào lòng... Tất cả chuyển vần yếu ớt trong một vùng sáng mờ nhạt, sau đó lóe

lên rồi biến mất.

Cuối

thu đầu đông năm 2008, trong đêm đó, vài hạt tuyết đầu mùa lạnh lẽo rơi.

Một năm

sau.

Với tư

cách là nhân viên chủ chốt của công ty, lần này Đông Tam đến Thượng Hải để tham

gia công tác tuyên truyền cho đợt triển lãm quốc tế sắp tới. Cô ở Thượng Hải

một tuần, nhưng ngày nào cũng làm việc đến tận khuya. Cuộc triển lãm lần này có

tính chất rất quan trọng trong việc thể hiện phong cách của công ty, nên công

việc yêu cầu vô cùng tỉ mỉ, lại phát sinh thêm nhiều vấn đề. Ban đầu cô dự định

chỉ ở lại năm ngày, nhưng khối lượng công việc cần làm quá nhiều đã kéo dài

thêm hai ngày nữa. Cả đội phải thức trắng đêm để làm việc, đừng nói là được đi

ngắm cảnh Thượng Hải, ngay cả một giấc ngủ ngon cũng không có.

Đến

ngày cuối cùng, triển lãm đã kết thúc thành công ngoài mong đợi, mọi người rủ

nhau đi ăn uống đập phá cho thỏa những ngày làm việc vất vả. Đông Tam không

hứng thú với việc ăn chơi, nên cũng không định đi. Nhìn đồng hồ, còn năm sáu

tiếng nữa mới đến giờ lên máy bay. Thành phố Thượng Hải lớn như vậy, nhưng cô

chẳng hề có chút ấn tượng nào hết.

Lần

trước Đông Tam đến đây là để đăng kí kết hôn cùng Chu Nam. Hai ngày ở Thượng

Hải đã đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ của họ thế nên cũng có thể coi đây là

nơi đã khiến cô phải đau lòng. Năm ngoái, Chu Nam đã quay trở về mảnh đất mà

anh đã sinh ra và lớn lên. Anh vẫn luôn nhớ đến nơi này. Khi còn ở với nhau,

anh thường nói bao giờ có chút tiền dư dả thì sẽ cùng cô trở về Thượng Hải. Lúc

đó có lẽ cô vẫn đang say đắm trong tình yêu, nên cũng mơ về một tương lai vốn

không dành cho mình.

Cũng

may, cô đã nhanh chóng tỉnh ra. Không phải là không thể cứu vãn được. Có thể cô

sẽ lấy một người nào đó, rồi cùng chồng nuôi dạy con. Hoặc cô