
c nữa. Thế mới biết, lúc ấy
nếu tớ nói ra, chúng tớ đã có thể có rất nhiều thời gian, có thể làm rất nhiều
chuyện. Chỉ vì một cái tự ái nho nhỏ, đã đánh mất hạnh phúc của mình, đây đúng
là một khoản nợ tính không hết." Phương Nhan rũ mắt xuống.
Bình Phàm biết, người trong miệng cô ấy, chính là A
Thanh.
"Bình Phàm, thật ra thì cậu và Doãn Việt cùng một
loại người. Cậu ta yêu cậu bảy năm, bởi vì sợ hãi nên đã bỏ lỡ cậu bảy năm,
nhưng cuối cùng đã ăn năn, nỗ lực. Mà cậu cũng sợ hãi, giống như trước đây có
thể bỏ qua vô số bảy năm khác. Tớ không muốn nhìn thấy bi kịch đồng dạng xảy ra
trên người bạn của tớ. Cho nên tớ muốn chọc giận cậu, muốn cậu bước ra. Bình
Phàm, cậu phải nhớ kỹ, người nhát gan không chiếm được hạnh phúc." Phương
Nhan nói lời này, giống như đang nói với chính mình.
Bình Phàm nhìn Phương Nhan, nói không nên lời cảm xúc
gì.
Năm tháng trong quá khứ, những thứ thương tổn cùng cảm
động kia, thời thanh xuân chết đi, cũng đã trở thành khung ảnh trên tường, mặc
dù cách một lớp thủy tinh, nhưng vẫn rõ ràng như cũ.
"Thật ra thì tớ vẫn rất muốn nói với cậu một
câu." Tay trái Phương Nhan vuốt từng đốt ngón tay phải của mình, đây là
thói quen của cô ấy.
"Thật xin lỗi." Cô ấy nói.
Giống như chờ đợi một thứ rất lâu, trung chuyển qua
biết bao năm, rốt cuộc cũng tới tay của cô. Bình Phàm cảm thấy thân thể mình
giống như hóa thành bọt nước, có chút bủn rủn.
"Khi đó tớ rất tùy hứng, đem hết những điều tốt
đẹp cậu làm cho tớ trở thành điều đương nhiên, cho đến khi mất đi, tớ mới buồn
bã nhận ra. Trong những năm tháng sau này, không còn người bạn nào chân thành
như cậu xuất hiện trong cuộc sống của tớ nữa." Mùi nước hoa trên người
Phương Nhan nhàn nhạt thổi tới, nhưng khi Bình Phàm ngửi thấy lại không hề có
lực công kích nữa: "Bình Phàm, bất luận sau này chúng ta là người lạ, hoặc
là trở thành bạn một lần nữa, tớ chỉ muốn nói cho cậu biết, hãy quý trọng Doãn
Việt, hắn đáng giá để cậu làm vậy."
Phương Nhan giải thích tình huống lúc đó một chút:
"Cha mẹ biết tớ và A Thanh ở chung một chỗ, rất tức giận, lấy việc ngừng
cung cấp phí sinh hoạt trong cuộc sống ra uy hiếp tớ, ép tớ chia tay với anh
ấy. Mặc dù tớ không dao động, nhưng đột nhiên khốn quẫn làm cho tớ không biết
theo ai. Lúc đó lại cải vã rất lớn với A Thanh, khi đó tớ mới hiểu lời khuyên
trong dĩ vãng của Doãn Việt —— Nếu có thể có đủ năng lực để nuôi sống mình.
Doãn Việt làm được, cậu ấy có thể không cần đến cha mẹ mình, mà ngay lúc đó, tớ
lại thất bại... Sau khi tớ trở về mới biết được chuyện mẹ Doãn Việt tới tìm
cậu, lúc ấy liền muốn tương kế tựu kế, kích cậu một kích. Nhưng trên thực tế,
tớ và Doãn Việt căn bản không thể nào ở chung một chỗ. Ngoài ra, cậu cũng đừng
quá lo lắng chuyện cha mẹ của cậu ấy bên kia, dù sao theo tớ được biết, từ đại
học năm ba Doãn Việt đã bắt đầu không dùng đến một phân tiền nào trong nhà. Cậu
ấy có đủ năng lực để bảo vệ cậu, cùng cậu tạo dựng gia đình."
"Tớ hiểu." Không có những hàm nghĩa khác,
Bình Phàm thật sự hiểu.
Lớp kính ngoài quán cà phê có nước chảy xuôi, làm mơ
hồ tầm mắt.
"Cậu, còn tiếp tục chờ nữa sao?" Bình Phàm
hỏi.
Chờ người kia, đương nhiên là A Thanh, cái tên này đã
xuất hiện rất nhiều trong cuộc sống của Bình Phàm, nhưng cô lại chưa từng gặp
qua anh ta.
Nhưng, người đàn ông có thể được Phương Nhan coi
trọng, nhất định là có chỗ hơn người.
"Cái đó..., tại sao lại không chờ?" Phương
Nhan mỉm cười, ánh mặt trời chiếu nghiêng lên mặt cô, lông tơ ấm áp màu vàng,
giống như quả đào xinh đẹp.
Cô ấy dùng thời gian đẹp nhất trong đời để chờ đợi một
người có thể đã không còn tồn tại trên thế gian này.
Mỗi người đều có sự cố chấp riêng.
Thời gian trầm mặc kéo dài, cho thấy đề tài đã sắp kết
thúc.
Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, người quan
trọng nhất là người hiểu được khi nào nên xuống đài.
Phương Nhan gọi phục vụ, trả tiền xong, xách túi lên:
"Tốt lắm, lần sau có cơ hội gặp lại sau."
Xoay người, trong chớp mắt, Bình Phàm mở miệng:
"Đừng làm cho bản thân quá khổ sở, cậu xứng đáng với rất nhiều điều tốt
đẹp khác."
Phương Nhan xoay người, Bình Phàm không thể nhìn thấy
vẻ mặt của cô ấy, nhưng lại nghe thấy cô ấy thoải mái cười: "Điều tốt đẹp
nhất của tớ, chính là anh ấy."
Bình Phàm hiểu, Phương Nhan và A Thanh, là nhân vật
chính trong câu chuyện xưa.
Chuyện cho tới bây giờ, điều duy nhất Bình Phàm có thể
làm, chỉ là nói một câu: "Phương Nhan, cần tớ giúp gì thì cứ nói một tiếng
là được".
Không cần nói quá nhiều, một câu là tốt rồi.
Xử lý tốt xong chuyện Phương Nhan, còn xót lại đúng
một chuyện là mẹ nhà mình bên kia.
Chuyện hai người chia tay náo đến toàn thiên hạ đều
biết, vì vậy mà khi Bình Phàm bị bệnh nặng, còn mấy lần trong lúc mê mang hô
lớn "Doãn Việt không nên đi! ! !". Vì vậy, mẹ Bình Phàm một lòng cho
rằng con gái nhà mình bị Doãn Việt đá.
Kia, đại khái có câu, mẹ nhà người ta xinh đẹp, con
gái nhà mình xinh đẹp.
Mẹ Bình Phàm đương nhiên không thể hiểu vì sao Doãn
Việt lại đá khuê nữ nhà mình —— mà quan trọn