Disneyland 1972 Love the old s
Địa Ngục Sâu Thẳm

Địa Ngục Sâu Thẳm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322691

Bình chọn: 8.5.00/10/269 lượt.

Nhan Tử Sa!” Ta đẩy mạnh tay hắn ra, nhảy xuống giường, chân trần, muốn chạy đi!

“Đáng chết!” Ta nghe thấy hắn mắng phẫn nộ, ta lại bị ôm vút lên cao.

“Buông!” Ta vừa đá hắn, vừa giãy dụa hét lên.

“Buông nàng ra! Nàng không phải Minh Ánh Nguyệt! Nàng là Nhan Tử Sa! Nàng là con gái của cô ấy!”

Minh Ám! Không biết khi nào, hắn đã đến.

Cái tay ôm ta bắt đầu cứng ngắc, bỗng nhiên, hắn buông ta ra, ánh mắt

vừa điên cuồng đã khôi phục vẻ bình tĩnh, mặt hoàn toàn tuyệt vọng,

trống rỗng!

“Ngươi không phải là nàng! Nàng vĩnh viễn sẽ không trở về rồi!” Ánh mắt hắn đau thương, làm cho lòng ta cũng trở nên rối rắm.

Hắn xoay người, cũng không quay đầu lại rồi đi ra ngoài.

Mái tóc bạc, hình dáng cô đơn, thực ra hắn là ai?

“Nàng không có chuyện gì chứ?” Ám lo lắng nhìn ta.

“Không sao, hắn không có làm tổn thương ta. Hắn là ai vậy? Ta đang ở chỗ nào?” Ta hỏi.

“Nơi này là Mộng cốc! Người là chủ nhân U Minh Ám phủ, Minh Ngự.” Hắn

dừng một chút, chậm rãi nói: “Cũng là người cậu ruột thịt duy nhất của

nàng!”

Cậu! Ta thiếu chút nữa té trên mặt đất!

“Mẫu thân của nàng là Minh Ánh Nguyệt, là muội muội của người!” Minh Ám tiếp tục nói.

Ta còn có một người cậu! Ta thực sự không thể tin được!

“Ám! Mau nói cho ta biết! Chuyện gì đã xảy ra? Mẫu thân của ta đâu? Người ở chỗ nào?” Ta nắm lấy tay Ám, vội vàng hỏi.

“Người đã chết, ba năm trước đây đã mất rồi.” Trong ánh mắt Ám tràn đầy u buồn.

Ta nản lòng buông lỏng tay ra, rõ ràng đã sớm đoán được đáp án, vậy mà còn ôm hy vọng nhỏ bé, biến mất!

“Ta thậm chí còn chưa chính thức gặp qua người!” Ta nhẹ nhàng nói.

Ám không nói gì, chỉ vươn tay, yên lặng vòng qua bả vai của ta.

“Ta không sao!” Ta ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Ta thậm chí còn không biết

bà ấy mà! Cũng được, ta không phải còn có một người cậu sao?”

“Cái kia?” Ta do dự mở miệng nói: “Ám, ngươi là gì của ta?”

Hắn mỉm cười nhìn ta: “Biết nói như thế nào nhỉ? Có thể nói ta là biểu

ca của nàng, ta là đệ tử và đứa con duy nhất của Minh Ngự!”

“Ồ? Vì sao lại bảo là có thể nói?” Ta khó hiểu hỏi han.

“Bởi vì ta không phải con ruột của người!” Hắn mỉm cười giải thích.

“A!” Ta há to miệng.

“Ta vừa sinh ra đã bị vứt bỏ!” Ám lãnh đạm nói: “Người nhận nuôi ta, dạy ta võ công, nuôi nấng ta lớn lên.”

“Biết nguyên nhân sự tồn tại của ta không?” Ám bỗng nhiên quay đầu, dừng lại nhìn vào mắt ta, trong mắt hắn có vẻ nhu tình mà ta không hiểu rõ:

“Vì nàng đấy!”

Ta ngồi ở dưới một gốc cây tử đằng nở rộ hoa, nhìn ngắm một đám bụi

hoa màu tím âm thầm tỏa ra hương thơm, nhẹ nhàng lay động theo gió.

Ám đang ngồi trên chiếc kỷ trà trước mặt, cách ta không xa, trên đó đặt

một chiếc đàn cổ, phía trước có đốt một lò đàn hương, mùi thơm từ đàn

hương lẫn với mùi hoa cây tử đằng, kỳ lạ là lại làm cho người ta có một

cảm giác an tâm.

Ngay vừa rồi, lúc tự nhủ sau khi nói hết câu kia, ta chỉ có thể ngây

ngốc trừng mắt nhìn hắn cái gì cũng không nói nên lời, đến tận khi Ám

buồn cười giơ tay lên, vẫy vẫy ở trước mặt ta, ta mới giật mình tỉnh

lại.

Hắn không nói gì nữa, chỉ là ôm lấy ta, đi ra khỏi gian phòng này.

Đó là một sơn cốc rất đẹp.

Cách đó không xa có một thác nước nho nhỏ, uốn lượn từ trên ngọn núi đổ

xuống dưới, rót vào một cái hồ trong vắt. Xung quanh đầy cây đại thụ che hết bầu trời, trong đó vài cây nở đầy hoa, có cây ta biết được, có cây

ta không biết, trên mặt đất cây cỏ cũng nở đầy hoa dại, tất cả rất giống với cõi tiên yên tĩnh và trong lành.

“Nơi này, là nơi trước kia mẫu thân nàng thích nhất .” Ám nhẹ nhàng nói cho ta biết.

Ám chơi đàn rất hay, thậm chí ngay cả ta cũng cảm thấy không bằng …,

tiếng đàn của hắn và bản thân hắn đều mang lại cảm giác giống nhau,

trong trẻo nhưng lạnh lùng xa xăm.

Một khúc kết thúc, hắn ngẩng đầu, mỉm cười với ta nói: “Nàng không phải nói sẽ đánh đàn cho ta nghe sao?”

“Ngươi đàn tốt hơn ta nhiều, nên ngươi đàn cho ta nghe mới đúng chứ!” Ta lắc đầu, chơi xấu nói.

“Nàng nha!” Hắn cưng chiều lắc lắc đầu: “Nói mà không giữ lời nha!”

“Ừ, chuyện kia, Ám, ngươi nói cho ta chuyện của mẫu thân được không! Được không?” Ta chờ đợi nhìn Ám, nói năn nỉ.

“Nàng muốn biết cái gì nào?” Ám lặng lẽ nhìn ta.

“Chuyện đó, bà là người như thế nào? Bà rõ ràng là người của U Minh Ám

phủ, vì sao lại đến Vô địch sơn trang ? Còn vì sao bà lại bỏ ta khi mới

sinh ta? Còn nữa, bà chết như thế nào?” Giọng nói của ta càng ngày càng

nhỏ dần.

“Bà là một người phụ nữ đẹp.” Ánh mắt Ám dường như trở nên mơ màng: “Bộ

dạng của nàng và bà ấy rất giống nhau, dường như là đi ra từ một cái

khuôn mẫu.”

Ánh mắt Ám dịu dàng mà sâu sắc: “Đó là một chuyện xưa rất dài, thực ra

ta biết chuyện này cũng không nhiều, nàng đến hỏi ông ấy là tốt nhất.

Tất cả mọi chuyện có liên quan đến mẫu thân của nàng, không ai rõ ràng

hơn so với ông ấy.”

“Ngươi là nói Minh Ngự sao? Cậu của ta sao? Chỉ là ông ta xem ra không

giống như bình thường à ~ á ~~ rất xin lỗi ~~” Ta thè lưỡi.

“Nếu có một ngày, nàng mất đi bảo bối yêu quý nhất của mình, đó là thứ

còn quý hơn sinh mệnh của nàng, nàng sẽ thế nào?” Ám dịu dàng hỏi.