
“Ta?” Ta cúi đầu nhớ lại: “Ừ, ta không biết, bởi vì ít ra ta bây giờ không hề có thứ như vậy, ta vẫn là chỉ một mình.”
Bỗng nhiên cảm thấy chua chát, thật sự không có đâu! Thậm chí sinh mệnh
của bản thân cũng không thấy quan trọng, chỉ là bản thân mình thôi!
Giọng nói thầm thở dài, đau buồn nhìn chăm chú vào ta: “Tử Nhi, nàng
đừng như vậy. Nàng còn rất trẻ, nàng sinh ra vào lúc đang giữa mùa xuân, nàng nhẽ ra càng phải vui vẻ mới đúng.”
“Ngươi vừa nói chữ ‘nếu’! Nếu như ngươi phải gánh chịu sự oán hận mà đến cả nguyên nhân ngươi cũng chẳng biết, liên tiếp có người nói với ngươi
rằng ngươi không nên tồn tại, như vậy ngươi nên làm thế nào đây?” Ta
thản nhiên cười nói: “Cũng phải nghi ngờ chứ! Hoài nghi chính mình thực
ra đã làm sai chuyện gì? Hoài nghi mình sinh ra có ý nghĩa gì! Cho dù
cuối cùng mất đi, ít nhất ông ta cũng đã từng có được người quan trọng
hơn mạng sống của mình! Còn ta, thậm chí ngay cả chính bản thân mình
cũng không có được.”
Ám cười khổ lắc đầu: “Nàng sai lầm rồi, việc có được rồi sau đó mất đi
mới là chuyện tàn nhẫn nhất! Nếu ngay từ đầu không ôm hi vọng, như vậy
vĩnh viễn sẽ không thất vọng, nếu cho tới bây giờ không có gì, thì cái
đó vĩnh viễn cũng sẽ không mất đi!”
“Ngày ông ấy bắt đầu mất đi bảo bối đó, ông cũng đã chết đi, bây giờ còn lại chẳng qua cũng chỉ là cái xác không hồn thôi!” Ám than nhẹ .
“Ông mất đi cái gì chứ?” Ta không nhịn được hỏi.
“Mẫu thân của nàng, muội muội của hắn, Minh Ánh Nguyệt!” Ám chậm rãi nói.
Không biết vì sao, ta bỗng nhiên nghĩ đến ta và ca ca!
“Chuyện đó ~~~~ huynh muội bọn họ tình cảm tốt như vậy sao?” Ta cẩn thận hỏi dò.
“Tử Nhi ~~~” Ánh mắt Ám đột nhiên trở nên rất kỳ dị: “Nàng ~~~”
“Sư phụ!” Ám bỗng nhiên đứng lên.
Ta quay đầu, hắn đứng ở ngay phía sau ta, vẫn là quần áo dài màu đen, mái tóc bạc rất đẹp đang rối tung, ánh mắt lạnh như băng!
Ta cuối cùng hiểu được vì sao Ám có tính tình như vậy!
“Ngươi đi theo ta tới chỗ này!” Hắn không biểu lộ tình cảm nói.
Ta quay đầu, đôi mắt – mở to nhìn Ám.
“Sư phụ, Tử Nhi không có giầy, con ôm nàng cũng được!” Ám cung kính nói.
Hắn không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Ám nhẹ nhàng ôm lấy ta, yên lặng theo sát phía sau ông ta.
Hắn đi đường không hề phát ra một chút âm thanh, giống như là thổi qua
trên mặt đất, ta cảm thấy hắn càng chạy càng nhanh, rất nhanh, chúng ta
đã nhảy vọt lên nhánh cây !
Ta gắt gao ôm Ám, không biết vì sao lại nhớ tới người đàn ông kia!
Sau khi hắn phát hiện ta mất tích, không biết sẽ có phản ứng thế nào
đây? Hắn và Hàn Ti Nhược không biết đã sao rồi? Lời nói của hắn ngày đó
thực ra là có ý tứ gì chứ? Hắn, thực sự muốn ta sao?
Ta nặng nề lắc lắc đầu, tại sao có thể nghĩ như vậy! Hắn sẽ không quản
sự chết sống của ta đâu! Nói không chừng hắn còn tưởng rằng ta tự mình
chạy trốn chứ! Đến lúc đó chỉ sợ hiểu lầm ta còn không kịp nữa!
Ta không khỏi khẽ thở dài.
Ngay phía sau, Ám dừng chân lại.
Chúng ta đứng trước cửa một cái sơn động, ông ta đi thẳng vào trong động, Ám cũng ôm ta đi theo vào.
Trong động rất tối, ta không nhìn thấy gì cả, nhưng bước đi của hai
người bọn họ dường như không có chút do dự, ta im lặng tựa vào ngực Ám,
chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn.
Một lát sau, hình như ta nghe thấy âm thanh nước chảy, sau đó bỗng nhiên trước mắt sáng ngời.
Đẹp quá!
Toàn là hoa sen đỏ nở rộ !
Kỳ quái chính là, ngay cả lá cũng đỏ, màu đỏ như lửa!
Nước nuôi sen đỏ cũng rất kỳ lạ, mặt trên tràn ngập một tầng sương mù, giống như bên trên sen đỏ khoác một tấm áo mỏng.
Minh Ngự khom lưng xuống, ngắt một đóa sen đỏ, giơ lên trước mặt ta: “Ăn đi!”
“Á! Ăn!” Ta kinh ngạc nhìn đóa hoa trước mặt.
“Đừng sợ! Đây là sen đỏ, ăn đi thôi!” Ám dịu dàng nói trấn an ta.
Ta thấy vẻ mặt cậu dường như có chút không kiên nhẫn, ngoan ngoãn nhận hoa, cẩn thận ngắt một mảnh đóa hoa bỏ vào miệng.
Thật ngọt, cũng không khó ăn, ta nuốt một ngụm xuống.
Ai ngờ, sau khi nuốt đóa hoa xuống, ta bỗng nhiên cảm thấy được có một luồng khí nóng từ trong bụng đi lên!
“A! Nóng quá!” Ta sợ hãi nắm chặt tay Ám.
Bỗng nhiên, Minh Ngự đưa tay mang ta từ trong lòng Ám đem về, xoay người lướt qua ao sen, đi vào phía trong!
Bên trong lại có thể có động tiên khác!
Cũng là một cái ao như bên ngoài, chỉ là đã không có hoa sen, hình như
có dấu vết người luyện công, bên cạnh có bậc thang, để cho người ta có
thể đi xuống bên trong ao.
Cách cái ao đó không xa có một cái giường, còn có một cái bàn, trên mặt
bàn rải rác bày một ít lược cho phụ nữ dùng, trâm gài tóc cùng son linh
tinh gì đó, hình như đây là nơi cho ai đó tắm rửa nghỉ ngơi.
Minh Ngự đem ta đặt lên giường, làm ta ngồi xếp bằng xong, hắn cũng ngồi ở phía sau, giống như lần trước ở trên thuyền hoa Tây hồ Ám trị liệu
cho ta, hai tay Minh Ngự áp trên lưng ta.
Hình như có một luồng khí từ bàn tay hắn truyền đến, chảy vào chân tay,
xương cốt của ta, cùng với luồng khí trên tập trung ở cùng một chỗ,
luồng khí được dẫn đường chảy qua các kinh mạch của ta.
Ước chừng qua một nén hương, Minh Ngự mới rút tay về.
Cả ngườ