Địa Ngục Sâu Thẳm

Địa Ngục Sâu Thẳm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324151

Bình chọn: 8.5.00/10/415 lượt.

ng thể kiềm chế được mà chảy xuống, rơi xuống trên mặt

hắn.

Đôi mắt hắn chậm rãi mở ra, thần trí dường như cũng rất rõ ràng, cặp mắt màu hổ phách hơi có vẻ mê muội.

Chân mày cau lại, hắn đột nhiên mở miệng nói: “Đừng khóc!”

Nước mắt, tại giờ khắc này lại chảy càng nhanh hơn!

Hắn lại càng cau mày chặt hơn, dáng vẻ bối rối.

“Ô ~~” Đau đớn thình lình đến khiến hắn bất ngờ không phòng bị, không nhịn được bật ra tiếng than nhẹ.

Hắn đang muốn giơ tay lau nước mắt cho ta sao?

Ta vội vã ngăn động tác của hắn lại, vội vàng nói: “Đừng nhúc nhích,

ngươi bị thương rất nghiêm trọng, tay phải của ngươi, e rằng ~~”

Cặp mắt sáng và thanh thản kia đã không còn sự mê muội, chỉ còn vẻ thanh lạnh.

Hắn khó khăn quay đầu, nhìn chằm chằm cánh tay phải bị thương của mình một lát.

Thần sắc hắn không chút thay đổi làm cho ta một hồi hoảng sợ.

“Cái ấy ~~~~ muốn băng vào phải rút cành cây kia ra ~~~~~ mới ~~~~” Ta

thì thào mở miệng, rồi khi nhìn thấy động tác kế tiếp của hắn thì sợ đến nỗi nói không ra lời.

Hắn từ từ nắm chặt tay lại, chậm rãi giơ cánh tay rảnh còn lại kia, cứ như vậy mà rút mạnh cành cây cắm chặt trên tay phải ra!

Từng giọt lớn mồ hôi đọng trên cái trán tái nhợt của hắn chảy xuống, nhưng hắn lại không hề phát ra một tiếng rên rỉ nào!

Trái lại, ta bất giác cắn chặt môi, cả người không ngừng run rẩy!

Máu từ trong vết thương được mở rộng phun bừng lên!

Ta che miệng lại, bật ra tiếng nức nở ~~~

Hắn nhắm mắt lại, hít thật sâu vào mấy hơi, mày nhíu chặt, cắn chặt

khớp hàm, lộ rõ sự thống khổ tột cùng mà hắn đang phải chịu đựng.

Khi hắn lại một lần nữa mở mắt ra, hô hấp đã thoáng bình ổn một chút, hắn vật lộn muốn ngồi dậy.

Ta vội vàng đưa tay ra để dìu hắn dậy, ai ngờ lại bị hắn đẩy ra một cái.

“Ta~~~~” Ta mở miệng, không biết nên nói cái gì.

Hắn dừng hẳn cử động, chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh giá mà quen thuộc kia khiến lòng ta một chút lại một chút trầm xuống.

“Bỏ đi!” Còn chưa nói xong, hắn rốt cục chống đỡ không nổi mà đã ngất đi.

Ta kinh hãi kêu lên một tiếng, bước về phía trước đỡ lấy thân thể của

hắn, ánh mắt rơi vào cánh tay bị thương của hắn, ta không khỏi hít hơi

thật sâu.

Nhan Tử Sa, ngươi nhất định phải xốc lại tinh thần!

Hỉ phục mặc bên ngoài đã cởi ra, trên người ta hiện tại cũng chỉ đang

mặc một lớp áo đơn mỏng manh. Ta xé một mảnh vạt áo sạch sẽ, cẩn thận

giúp hắn băng bó vết thương.

Vết thương rất sâu, màu máu rất nhanh liền nhiễm đỏ vải. Tim ta thật

đau, chú ý buộc một nút thắt ở chỗ mặt trên của vết thương, giúp hắn

nâng cánh tay lên, cố gắng cầm máu cho hắn.

Chẳng bao lâu, sương mù ở xung quanh dần dần tan, gió thổi xẹt qua bên tai ta.

Khi máu theo cánh tay chảy xuống càng ngày càng ít đi, ta quỳ trên mặt

đất, hai tay nâng cánh tay hắn lên, một khắc cũng không dám lơ là.

Cho đến khi máu hoàn toàn ngừng hết, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Lại một trận gió thổi tới, chiếc áo đơn đã sớm bị mồ hôi cùng máu loãng thấm đẫm dán lên người, khiến ta nhịn không được rùng mình một cái.

Một trận tê dại quen thuộc đã bắt đầu từ ngực lan truyền tới lạnh cả người!

Mê hương!

Ta không khỏi nở nụ cười khổ, bí dược này thật là bá đạo đi, tới giờ không ngờ lại còn có thể phát huy tác dụng!

Mê man trong nháy mắt lại đến. Trước mắt ta chỉ là một khoảng mù mịt,

nhưng ta vẫn nắm chặt cánh tay bị thương của hắn, cố gắng không cho nó

lại một lần nữa bị tổn thương.

Ta ngủ không hề an ổn, trong mộng ta vẫn đang rơi thẳng xuống vách núi sâu, dường như vĩnh viễn cũng không đến được tới đáy.

Sợ hãi cùng bất an mãnh liệt chiếm lấy hết toàn bộ tâm tư của ta, đến tận cuối cùng ~~~~~

Đã rơi tới cùng!

Tràn đầy máu đỏ tươi hội tụ thành biển cả rộng lớn!

Một thân ảnh quen thuộc đang lẳng lặng nằm trên mặt biển ——

Thì ra, đây là biển máu từ trên người hắn chảy ra!

“Đừng!” Ta kêu lên sợ hãi, mở phắt mắt ra.

“Gặp ác mộng sao?” Một giọng nói vô cùng băng lạnh mà quen thuộc vang lên.

Quay đầu lại trông thấy hắn ở gần ta trong gang tấc, trong lúc ta vẫn còn vô thức, thân thể đã tự nhiên tự phát phản ứng.

Gắt gao ôm lấy hắn, ta vùi đầu trước ngực hắn, nghe rõ ràng tiếng tim

đập trầm ổn của hắn, thân thể ta bởi vì hoảng sợ mà không ngừng run rẩy, bây giờ mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Dần dần, ta khôi phục lại, thoát khỏi dư vị của ác mộng đáng sợ kia, mới phát hiện ra chúng ta đang ở trong một hang đá, nơi này hẳn là ở dưới vách đá kia.

Đúng rồi, ta vội vàng buông tay ra, cúi đầu kiểm tra tình trạng vết

thương của hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Thương thế của ngươi thế nào rồi?”

Hắn khẽ liếc mắt nhìn tay phải, thản nhiên nói: “Cái tay này có lẽ phải phế đi thôi!”

Ta nổi lên một trận đau lòng, giọng nghẹn ngào nói: “Đều là lỗi của ta, nếu ta không~~~~”

Hắn ngắt lời ta, nói: “Chẳng qua chỉ là phế đi một tay mà thôi.”

Một tay mà thôi?

“Võ công của ngươi thì sao? Vô ẩn kiếm của ngươi làm sao bây giờ?” Ta mở to hai mắt nhìn, không thể tin được hắn cư nhiên lại coi thường thương thế của mình như vậy.

Không ngờ hắn lại có thể nhếch một nụ cười nhạt, dường như đang giễu cợt ta, người gây ra tất cả mọi


The Soda Pop