
sẽ không chủ động đi thăm dò tin tức về người đã rời xa đó. Nhưng đã như thế
rồi, tại sao bà không tiếp tục che dấu, để Khanh Tuần cho rằng Dương Chỉ Tinh vẫn bình an sống trên đời này, tại sao bà lại phải giày vò con
trai mình như thế?
Một tiếng hét vang lên, kèm theo đó là tiếng
kình khí va vào nhau rất mạnh. Những bông tuyết trên mặt đất lấy Khanh
Tuần làm trung tâm, hóa thành một cơn sóng dữ dội lan ra bốn phía. Sau
mấy tiếng rên rỉ nặng nề, ba mũi tên máu phun ra, ba bóng người cao lớn
đồng thời ngã về những hướng khác nhau.
Đúng vào lúc này, một
bóng người màu đỏ phi ra từ bên trong cửa sổ, ngăn chặn Khanh Tuần đang
lao tới tấn công những hộ vệ phụ trách khiêng người bị thương đi.
Đến lượt nàng rồi.
Từ sau lần suýt bị Khanh Tuần bóp chết đó, nàng chưa từng giao thủ với hắn thêm lần nào. Nàng không biết lần này liệu mình có chết trong tay hắn
không, nhưng nàng biết mình nhất định phải ra tay, dốc hết toàn lực mà
chế ngự hắn, tránh cho hắn sức cùng lực kiệt mà chết. Khanh Tuần đã nổi
điên rồi, hắn căn bản không biết bản thân đang làm những gì, mà cứ điểm
liên lạc của nhà họ Khanh tại một tiểu trấn ở Giang Nam này, ngoài nàng
ra không còn ai khác có thể khiến Khanh Tuần thức tỉnh, Bắt đầu từ hồi
chiều qua, nàng đã luôn chờ đợi thời khắc này, thời khắc để chế ngự
Khanh Tuần.
Những bông tuyết điên cuồng chao đảo, Diệm Nương thi triển thân pháp Lược Phong mà mình bị ép khổ luyện từ nhỏ, giống như
một quầng lửa nóng bao bọc lấy Khanh Tuần, tốc độ nhanh đến mức khiến
người ta còn không thể nhìn thấy bóng. Chẳng trách mấy năm nay Khanh
Tuần mãi mà không thể thoát khỏi sự đeo bám của nàng.
Khanh Tuần nhắm hai mắt lại, thế công vốn sắc bén mau lẹ chợt biến đổi, trở nên
trầm ổn chậm rãi, bước đi trên mặt đất phát ra những tiếng lộp bộp. Lấy
chậm đánh nhanh, từng chiêu thức của hắn tưởng như đều rất bình thường,
nhưng lần nào cũng có thể phong tỏa đường lui của Diệm Nương, khiến nàng mỗi bước đi đều bị hạn chế, thân pháp khó mà thi triển trôi chảy như
trước được.
Trong lòng nàng không khỏi thầm thán phục, cho dù là ở vào tình huống thế này, Khanh Tuần vẫn lựa chọn chiến lược theo lý
trí, chứng tỏ hắn còn chưa thương tâm tới mức hoàn toàn không hay biết
gì như suy nghĩ của nàng, vậy thì dễ giải quyết rồi.
Một tiếng
quát yêu kiều vang lên, giữa không còn đường lui, Diệm Nương đột ngột
nhảy vụt lên, mũi bàn chân liên tiếp điểm tới các đại huyệt trên ngực
Khanh Tuần. Nàng biết rằng hắn có thể né tránh, nên ra tay không hề
nương nhẹ chút nào.
Khanh Tuần liên tiếp lùi về phía sau, đột
nhiên “hừ” nhẹ một tiếng, đã túm được bàn chân ngọc ngà đang đá tới
huyệt Đản Trung nơi ngực mình của Diệm Nương. Hắn đang định vận công
đánh gãy chân nàng, bất ngờ chân còn lại của Diệm Nương đã tung lên đá
thẳng tới khuỷu tay hắn, hai tay giống như hai con rắn quấn lấy cổ hắn,
thân hình mềm mại dán sát vào ngực. Lúc này tư thế của hai người đổi
thành Khanh Tuần dùng một tay nắm lấy một chân của Diệm Nương và bế bổng nàng lên. Có thể thấy sau một ngày chiến đấu liên tục, thể lực và khả
năng phản ứng của Khanh Tuần đã kém xa lúc trước, nếu không sao lại để
cho Diệm Nương có cơ hội lợi dụng.
Khanh Tuần ngây ra tại chỗ, đám thuộc hạ xung quanh cũng đều hết sức kinh ngạc vì cảnh tượng bất ngờ này.
“Khanh lang!” Diệm Nương dịu dàng gọi, đôi bờ môi đỏ mọng dán lên đôi môi hắn, đôi bàn tay thon thả đang ôm cổ hắn thì lặng lẽ dùng lực ấn xuống lớp
cơ thịt cứng rắn phía dưới, đồng thời truyền từng luồng nội lực ấm áp
vào cơ thể hắn qua đầu ngón tay, muốn khiến cho tâm trạng căng thẳng của hắn dần hòa hoãn trở lại.
Trong mắt Khanh Tuần thoáng qua một
nét mơ màng, sau đó liền điên cuồng đáp lại, cơn đau vô tận thông qua sự tiếp xúc nơi bờ môi truyền vào trong trái tim nàng cuồn cuộn không
ngừng, giống như đang san bớt phân nửa nỗi đau của hắn.
Tuyết càng lúc càng lớn. Những ngôi nhà khắp gần xa đều bị tuyết bao trùm, trở nên mịt mờ trắng xóa.
Đời người như mộng mà như ảo, chẳng khác giọt sương rơi quá vội vàng.
Khanh Tuần ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt mỏi mệt của Diệm Nương lúc này đang ngủ
say sau những đòi hỏi quá độ của mình, bên trên đó không ngờ lại hiện
một nét nhợt nhạt ngây thơ hiếm khi xuất hiện. Sau khi chiến đấu suốt
một ngày một đêm, lại hao kiệt hết tinh lực trên thân thể nàng, bây giờ
hắn yếu ớt đến nỗi không thể động đậy, nhưng đầu óc lại tỉnh táo vô
cùng.
Tin tức về cái chết của Dương Chỉ Tịnh giống như một mũi
dùi sắc bén không ngừng đâm vào trái tim hắn. Từ sau khi nàng lấy Phó
Hân Thần, hắn liền cố ý né tránh tất cả mọi thứ về nàng, ai ngờ vì thế
mà hắn không thể gặp nàng lần cuối. Hắn hối hận, hối hận vì khi xưa đã
đẩy nàng vào lòng Phó Hân Thần, hối hận vì mình không nên nhất thời sơ ý tha cho Mã Vi, càng hối hận hơn vì đã đắc tội Mã Vi chỉ để cứu nữ nhân
trước mắt này, cho nên mới tạo thành thảm kịch.
Là hắn đã hại Tịnh nhi.
Lấy từ trong lòng ra chiếc bông tai bản thân vẫn một mực mang theo bên mình đó, trước mắt Khanh Tuần lại hiện lên bóng dáng yêu kiều xinh đẹp củ