pacman, rainbows, and roller s
Điên Cuồng Độc Chiếm

Điên Cuồng Độc Chiếm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323405

Bình chọn: 7.5.00/10/340 lượt.

mắt ban đầu đã không còn nữa.

“Đây là cốt nhục của anh, anh nỡ nhẫn tâm sao?” Cô ngẩng đầu chất vấn, nói những gì mình muốn. Cô cũng không thích sinh con cho anh, nhưng đứa con này đến với cô dưới một tình huống đặc biệt, chứng tỏ nó có duyên với cô.

“Tôi không thích trẻ con.” Lãnh Ngạo chỉ có thể dùng lý do này để giải thích.

“Nhưng đây là con của anh, không phải của người khác. Anh không thích con của người khác thì cũng thôi, nhưng sao con của chính mình anh cũng không thích chứ?” Thước Tiểu Khả chỉ tay vào bụng, tuy vẫn còn bằng phẳng nhưng bên trong đã có một hạt giống nảy mầm rồi.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ dám chống đối trước mặt Lãnh Ngạo, nhưng lần này vì con cái gì cô cũng dám làm.

Lãnh Ngạo không biết phải giải thích với cô thế nào, chỉ có thể trấn an nói: “Em mau nằm xuống, đừng để cảm lạnh.” Lúc này anh thật sự là nghĩ cho cô, hoàn toàn không để ý tới đứa con trong bụng.

Vừa rồi Thước Tiểu Khả cũng là tức giận quá mức nên mới có sức lực như vậy, cô cũng không biết hóa ra cô có dũng khí để mắng Lãnh Ngạo như hôm nay. Có thể nói, kiềm nén oán hận lâu như vậy, cuối cùng cũng đã có cơ hội phát tiết rồi.

Lãnh Ngạo nhẹ nhàng đè cô nằm lên giường, đắp kín chăn, anh nhẹ giọng nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong anh xoay người rời đi.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng đóng lại, Thước Tiểu Khả cũng mở mắt ra, đôi mắt cô mê man như bị phủ một tầng sương mù, trong lòng cũng vô cùng rối rắm.

Lãnh Ngạo, vì sao con của chúng ta anh cũng không bỏ qua. Vì sao? Vì sao?

Lãnh Ngạo đi rồi, anh phân phó Lãnh Bà vào chăm sóc Khả Nhi, sau đó trở về đảo.

Lãnh Bà vừa đến đã nghe thấy tiếng nức nở trong chăn, bà tự nhủ không ổn, nhẹ nhàng xốc chăn lên, Thước Tiểu Khả đang cuộn mình nằm trong đó.

Sau khi hỏi kỹ, biết được nguyên do sự việc, bà không khỏi thở dài ra tiếng: “Thiếu chủ quá hồ đồ rồi, không được, bà phải lập tức trở lại, dù có liều cái mạng già này bà cũng không thể để cậu ấy phá thai được!”

Sau khi bà rời đi, Thước Tiểu Khả cũng không khóc nữa, nhưng cảm xúc vẫn rất tệ. Nhiều năm như vậy, cô như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, không dám phản kháng, không dám cự tuyệt, trong lòng đã nhận định cả đời không rời khỏi anh. Nhưng vì sao anh không chấp nhận được đứa con này chứ? Nếu là như thế, cô không thể tiếp tục yếu đuối được.

__

Đảo.

Lãnh Ngạo vừa về đến đã nhốt mình trong thư phòng, nắng trưa chói chang, nhưng vì tấm rèm cửa dày nên không hề ảnh hưởng đến căn phòng, ngược lại bên trong còn là một thế giới băng tuyết lạnh giá.

Trên ghế sofa bằng da thật, Lãnh Ngạo mệt mỏi nằm đó, nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là hình ảnh nước mắt của Thước Triều Khả. Có khi anh nghĩ, nếu có thể khiến anh quên đi chuyện năm năm tuổi thì thật tốt, quên đi mình từng bị lẻ loi cô độc, trong lòng chỉ còn nhớ rõ một mình Thước Tiểu Khả.

Nhớ đi nhớ lại, anh bật cười, quên đi, chỉ nhớ mỗi tương lai của anh và Thước Tiểu Khả, điều này có thể sao?

Nghiêng người, anh lại nhớ đến mẹ mình, một người phụ nữ xinh đẹp mỹ lệ. Anh hận bà, hận bà phá hủy tất cả, nếu bà không giết cha anh thì anh vẫn sẽ là một đứa trẻ bình thường, không biến thành tâm tính như hiện nay.

Lúc anh đang nhắm mắt trầm tư thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Lãnh Ngạo cau mày, nghĩ thầm không phải anh đã dặn rồi sao, không được anh cho phép thì không ai được quấy nhiễu anh. Người nào không muốn sống nữa mà lớn gan như vậy?

"Thiếu chủ, tôi là Lãnh Bà, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, có thể mở cửa cho tôi được không?" Ngoài cửa vọng vào một giọng nói vội vàng.

Lãnh Ngạo tâm phiền ý loạn, anh vẫn đứng dậy mở cửa nhưng không cho Lãnh Bà vào phòng.

"Lãnh Bà, có phải bà không muốn sống nữa rồi không?" Ánh mắt anh sắc bén, không chút khách khí với cả người chăm sóc mình lớn lên.

"Thiếu chủ, tôi chỉ muốn nói..."

Lãnh Bà còn chưa nói hếy đã bị anh cắt ngang: "Cầu tình cho đứa con trong bụng Khả Nhi?"

Lãnh Bà có chút chờ mong gật đầu.

"Nếu vậy thì không cần nói nữa." Anh đang muốn đóng cửa thì bị Lãnh Bà ngăn lại.

Lãnh Bà đã làm việc trên đảo mấy chục năm, từ lúc ba mươi tuổi cho đến tận bây giờ, có thể nói bà đã tận trung hết trách nhiệm, dâng hơn nửa đời người cho nhà họ Lãnh. Lúc trước, bà không dám nói nhiều với những việc riêng của Lãnh Ngạo, nhưng cậu đang muốn bỏ con, thế này không phải chặt đứt hậu đại cho nhà họ Lãnh sao? Trước khi lão gia lâm chung, nguyện vọng duy nhất của ông là muốn Kha Nhi và Lãnh Ngạo ở cùng nhau, nối dõi tông đường cho nhà họ Lãnh, nói gì thì bà cũng không thể để cậu làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy được.

"Phịch" một tiếng, bà quỳ xuống.

"Thiếu chủ, nhà họ Lãnh không thể vô hậu, trước khi lão gia lâm chung đã nắm tay cậu và Kha Nhi, đó là hi vọng hai người có thể sớm sinh quý tử." Giờ đây bà không để ý đến sống chết nữa, chỉ cần cậu hồi tâm chuyển ý thì dù có chết bà cũng không sợ

"Lãnh Bà, có phải tôi quá nhân từ với bà nên lá gan bà càng lúc càng lớn hay không, còn dám vô lễ với tôi." Lãnh Ngạo hoàn toàn thờ ơ với bà, ngay cả liếc nhìn cũng không muốn.

"Thiếu chủ, cậu và Khả Nhi đều do tô