
i nhìn lớn lên, cậu yêu Khả Nhi, sợ mất đi con bé, chuyện này không có gì đáng trách, nhưng đứa con đó là cốt nhục của cậu. Khả Nhi rất yêu thương đứa nhỏ này, chỉ cần sinh con ra thì con bé sẽ cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh cậu. Cậu không thể thông minh một đời, hồ đồ nhất thời như vậy được." Lãnh Bà vô cùng kích động, từng chữ từng chữ đâm vào trái tim của Lãnh Ngạo.
Vẻ mặt hờ hững của Lãnh Ngạo có chút biến hoá, cuối cùng anh nhìn xuống Lãnh Bà đang quỳ dưới chân:" Đứng lên đi, vào rồi nói tiếp."
Đi đến trước cửa sổ sát đất, anh làm một chuyện mà trước nay chưa từng làm, sau khi suy nghĩ một hồi lâu, duỗi tay kéo tấm rèn dày kia ra. Đương nhiên chỉ kéo một chút, nhưng đã đủ để ánh mặt trời chiếu xuyên vào rồi. Lãnh Bà đứng sau anh nhìn thấy tất cả, nghĩ lại những lúc anh ở cùng Khả Nhi mấy ngày nay, kỳ thực anh cũng đã thay đổi không ít. Nếu không phải do hành động này thì bà thật đúng là không nhận ra.
Đừng xem thường động tác nhỏ này, đều là do công thuyết phục của Lãnh Bà.
" Lãnh Bà, tôi cho bà mười phút." Một câu đơn giản ngắn gọn, nói xong, anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.
" Sau khi Khả Nhi biết mình mang thai, con bé không còn chống đối nữa mà vô cùng quý trọng sinh mệnh không dễ gì có được này, chứng tỏ con bé có cảm tình với cậu. Nếu cậu quyết tâm phá bỏ nó sẽ chỉ làm Khả Nhi thêm hận cậu thôi. Thiếu chủ là người thông minh, đứa con này sinh ra sẽ không cản trở tình cảm của hai người mà chỉ làm Khả Nhi càng thêm dựa dẫm vào cậu." Lãnh Bà tranh thủ thời gian, tốc độ nói rất nhanh, đừng nhìn bà thường ngày trầm mặc mà lầm, bà rất biết cách quan sát, tâm tư kín đáo," Phá bỏ đứa con này, thiếu chủ sẽ thiệt thòi lớn. Khả Nhi muốn sống cùng cậu nhưng nếu không có con thì chẳng khác nào hủy mất trái tim của con bé. Nếu người sợ trẻ con ồn ào thì có thể giao cho chúng tôi. Hơn nữa, đại nghiệp của nhà họ Lãnh quá lớn, không thể không có người kế thừa."
Không tới mười phút bà đã nói xong. Bà nói hết những gì nên nói, có nói nữa cũng vô ích thời gian còn lại không bằng để anh bình tĩnh suy nghĩ.
Quả nhiên, Lãnh Ngạo trầm mặc, ánh mắt nhìn về phương xa.
Mấy phút sau, anh thở dài nói:" Những đạo lý này tôi cũng biết, nhưng nghĩ đến việc cha chết, mẹ ác độc, tôi liền cảm thấy tốt nhất đừng nên sinh con ra. Tôi cũng biết tôi dùng thủ đoạn để đoạt được Khả Nhi, tôi không muốn con mình sau này cũng sẽ giống vậy."
" Cậu đang lo lắng chuyện này sao ? Chỉ cần về sau cậu đối xử tốt với Khả Nhi thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này."
" Lúc cha cưới mè, không ai nghĩ tới ông ấy sẽ gặp phải chuyện không may, nhưng kết quả thế nào?" Không biết vì sao, cảm xúc của Lãnh Hạo đột nhiên trở nên kích động.
Lãnh Bà không nói gì, thì ra đây là tâm ma của anh. Đương nhiên bà cũng có thể hiểu được, một đứa trẻ năm tuổi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn nhất trên đời, có mấy ai chấp nhận được đây?
" Tôi biết trước kia tôi đã thương tổn Khả Nhi, nhưng tôi cũng không có cách nào. Tôi chỉ sợ mất đi cô ấy, không hơn, có nói nữa thì chuyện cũng đã rồi, Khả Nhi không thể quên những việc đó được, tình cảm của cô ấy chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi." Lãnh Ngạo thoáng thấy bình ổn tâm tình, nói hết những lời trong lòng mình ra.
" Những việc cậu làm với Khả Nhi là sự thật, trừ phi có thể khiến Khả Nhi quên đi chuyện quá khứ, sau đó hai người bắt đầu lại một lần nữa." Lãnh Bà chẳng qua chỉ thuận miệng nói nhưng lại khiến Lãnh Ngạo đột ngột quay đầu. Khoé miệng anh nhẹ nhàng cong lên, không biết nghĩ tới chuyện gì mà ánh mắt sáng như tuyết:
" Xem ra hiện tại chỉ còn cách này thôi."
Lãnh Bà không hiểu ý anh, nhưng nhìn vẻ mặt anh có lẽ là đã thay đổi ý định, tảng đá trong lòng bà hạ xuống, xem ra đứa bé được an toàn rồi.
" Ra ngoài đi, đứa bé tạm thời giữ lại." Lãnh Ngạo vẫy vẫy tay, hình như có chút buồn ngủ.
Lãnh Bà rời đi như một cơn gió, chuyện quan trọng hiện giờ là đến bệnh viện thông báo cho Khả Nhi, Lãnh Ngạo đã muốn đứa con này.
Trong thư phòng, Lãnh Ngạo rút xì gà ra, nhớ lại hành vi trước đây của mình, anh vẫn cố chấp không thấy mình làm sai, có sai là đã để cho Tiểu Khả gặp Lăng Thiên. Nhưng gặp thì đã gặp, anh cũng đã giết hắn, coi như anh đối tốt với Khả Nhi hơn nữa thì giữa bọn họ cũng bị một bức tường ngăn cách, đây đương nhiên không phải chuyện tốt. Hiện giờ biện pháp duy nhất là để Khả Nhi mất hết trí nhớ lúc trước, hai người một lần nữa bắt đầu.
Edit & Beta: Nhi
Tám tháng sau, hoa đào đã trồng mấy tháng trước trên đảo nở rộ, hồng phấn tươi đẹp, nhìn từ xa, hòn đảo trông tựa như một Đảo Đào Hoa mỹ lệ.
Trong rừng truyền đến tiếng cười của một cô gái, trong thế giới ngập màu hồng đó có một thiếu nữ đang mang thai, cô đứng dưới tàng cây anh đào, gương mặt còn hồng hào hơn cả hoa, ngũ quan xinh đẹp nổi bật, thanh tú hơn suối. Tuy bụng to không tiện, nhưng vì dáng người cao gầy nên vẫn có vẻ linh hoạt nhẹ nhàng, thấy thế nào cũng không giống người sắp sinh.
Cô cười ngọt ngào với hoa đào, mặc một bộ đầm bầu hồng nhạt, gương mặt trắng nõn càng thêm xinh đẹp, rất có hương vị “Ngọc diện hoa đào tương