XtGem Forum catalog
Điên Cuồng Độc Chiếm

Điên Cuồng Độc Chiếm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322702

Bình chọn: 9.00/10/270 lượt.

ìn bóng lưng

cuồng vọng kia nhưng anh ta đã biến mất không thấy tăm hơi rồi. Cô không phục nắm chặt tay lẩm bẩm: “Tôi chính là không thay quần áo đấy, không

đội nón an toàn đấy, xem anh xử lý tôi như thế nào.”

Không tới một giờ sau, Thước Tiểu Khả đã theo mấy hộ vệ đi xuống khu mỏ.

Cô sống trên đảo từ nhỏ, nơi lớn nhất từng tới cũng chỉ có công viên

tưởng niệm của Lãnh gia, bệnh viện và hòn đảo này, cho nên cô rất hứng

thú với việc khai thác mỏ, đặc biệt là cô gái mười sáu tuổi đang ở thời

kỳ phản nghịch như cô, chuyện không cho cô làm cô lại càng hứng thú, dĩ

nhiên ngoại trừ việc Lãnh Ngạo không cho cô tự do, cô cũng không có cách nào khác.

Khu mỏ cách đó không xa thật ra là một huyệt động cực lớn, phải đi qua

tầng thềm đá kia mới đến được huyệt động. Mà các công nhân khai thác mỏ

đều mặc cùng một bộ đồng phục màu xanh như Đỗ Uy Lợi, mang cùng một loại mũ, bận rộn làm việc.

Thước Tiểu Khả nhấc chân đi đến gần huyệt động, vừa nhìn đã thấy Đỗ Uy

Lợi kiêu ngạo kia, anh ta đang chỉ huy công nhân làm việc đâu ra đấy.

“Đi, xuống huyệt động với tôi!”. Cô ra lệnh một tiếng.

Đang lúc cô đến gần huyệt động, mắt thấy tầng thềm đá đầu tiên còn cách không xa thì bị một tiếng rống giận dữ làm chấn động.

“Không được đi xuống!”

Bị tiếng hô này làm giật mình, cô ngây ngẩn cả người, một lúc sau hồi

thần lại mới thấy Đỗ Uy Lợi ngông cuồng kia đang trừng mắt nhìn mình như mãnh hổ.

“Tôi muốn xuống, anh cản được tôi sao?” Thước Tiểu Khả cũng tức giận

nhìn lại anh ta, bởi vì chiều cao hai người chênh lệch khá lớn nên cô

phải kiễng chân lên mới có thể nhìn ngang tầm mắt với anh.

“Nếu như cô thật muốn đi xuống, tôi sẽ đánh cô bất tỉnh.” Đỗ Uy Lợi xoa xoa nắm tay.

Thước Tiểu Khả nghe xong thì cười đến rung cả người, cô cảm thấy lời anh ta nói rất hài hước, trên đời này trừ Lãnh Ngạo ra còn ai dám táy máy

tay chân, chạm vào một cọng tóc của cô nữa chứ, huống chi là trên địa

bàn của mình.

Cô không để ý đến lời anh chút nào, từ từ đến gần anh.

Một bước, hai bước, ba bước, cho đến khi khoảng cách của hai người ngày

càng gần, gần đến có thể cảm giác được hô hấp của người kia.

“Tôi mặc kệ câu nói kia của anh, tôi không đi xuống thì không gọi là

Thước Tiểu Khả!” Cô phun khí lên mặt anh ta, sau đó xoay người bước đi.

Chân trước vừa nhấc lên, còn chưa kịp hạ xuống thì gáy đã bị Đỗ Uy Lợi

đánh mạnh vào một cái, mắt hoa lên, hôn mê bất tỉnh, sau đó rơi vào một

lồng ngực rộng lớn.

Hộ vệ đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này thì giật mình, Thước

tiểu thư là bảo bối thiếu chủ cưng chiều trong lòng bàn tay, ở địa bàn

của thiếu chủ không ai dám động đến cô ấy, nhưng bây giờ lại bị một

người chỉ biết khai thác mỏ làm hành động như vậy.

“Mấy người còn đứng đó làm gì?” Đỗ Uy Lợi hô to: “Nhanh mang Thước tiểu

thư về phòng đi, còn nữa giúp tôi liên lạc với Lãnh tiên sinh, tôi tự

mình giải thích với anh ta.”

Được anh nhắc nhở, đội vệ sĩ cũng không dám lên tiếng, may mà ở đây có

cáng cứu thương, các công nhân thấy có người bất tỉnh thì đã sớm mang

băng ca tới rồi, Thước Tiểu Khả cứ như vậy được đưa về phòng.

Đỗ Uy Lợi đúng là người dám làm dám chịu, anh theo sát phía sau, đã chuẩn bị xong phải nghe khiển trách.

__

Thư phòng lầu hai, máy tính đã sớm được đội vệ sĩ mở lên, bên kia màn

hình Lãnh Ngạo đang ngồi thẳng, đôi mắt lóe ra ánh sáng kinh người, vẻ

mặt âm trầm như đang nổi cơn thịnh nộ.

Mấy phút trước anh đã nghe được tin Thước Tiểu Khả bị Đỗ Uy Lợi đánh bất tỉnh, tin này khiến anh không thể nào giữ bình tĩnh được.

Khả nhi là người con gái của anh, muốn đánh thì cũng chỉ anh mới có tư

cách, người đàn ông khác dám động vào cô chính là đối nghịch với anh.

Lúc anh còn đang đau lòng Khả nhi, trên màn ảnh đã xuất hiện gương mặt bụi bặm không thay đổi của Đỗ Uy Lợi.

Lãnh Ngạo vừa thấy anh ta, cơn giận liền dâng lên, đứng bật dậy vỗ mạnh

vào bàn một cái, chấn động khiến máy tính cũng phải bay lên.

Đỗ Uy Lợi cũng là người kỳ quái, đứng trước lửa giận của Lãnh Ngạo mà

vẫn xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cả người trên dựa vào lưng ghế,

còn lười biếng nhấc hai chân lên.

Hai người đàn ông cứ nhìn vào màn hình máy tính như vậy, buồn bực không lên tiếng.

Biết tình hình nghiêm trọng, thủ hạ của Lãnh Ngạo đã sớm rút lui, các hộ vệ khác cũng thức thời rời đi, trong gian phòng để máy tính, ngoại trừ

hai người cũng chỉ còn lại ánh mắt hùng hổ dọa người.

Đối mắt gần mười phút, Lãnh Ngạo là người đầu tiên mở miệng: “Đỗ tiên

sinh, anh cho rằng anh khai thác được khoáng vật hi hữu nhất thế giới

này, thì anh có thể đánh vị hôn thê của tôi ở địa bàn của tôi sao, vậy

anh cũng quá không coi ai ra gì rồi.”

“Người không coi ai ra gì không phải là tôi, mà là vị hôn thê của anh.” Đỗ Uy Lợi nghiêng người về phía trước.

“Đỗ tiên sinh, anh có tin tôi sẽ giết anh hay không.” Lãnh Ngạo không

phải chỉ nói tùy tiện, trong mắt anh, Thước Tiểu Khả so với loại đá hi

hữu kia còn quý trọng hơn nhiều, ai muốn làm hại cô, anh sẽ khiến người

đó sống không bằng chết.

“Tin, tôi đương nhiên tin.” Lúc này Đỗ Uy Lợi lại nở nụ