XtGem Forum catalog
Điên Cuồng Độc Chiếm

Điên Cuồng Độc Chiếm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322722

Bình chọn: 10.00/10/272 lượt.

cười: “Tôi đang ở đây này, anh sai người vào giết tôi đi.”

“Anh quả nhiên không sợ chết!”

Tôi chết cũng không sao, nhưng trước khi chết cũng phải để tôi nói rõ một chút.”

Lãnh Ngạo từ từ ngồi xuống, thu tay về, vuốt vuốt ngón tay đeo nhẫn,

nhàn nhạt nói: “Nói, tại sao anh lại đánh Khả nhi bất tỉnh?”

“Thước tiểu thư nhất định là bị tiên sinh làm hư, ngoại trừ khuôn mặt

nghiêng nước nghiêng thành ra thì chỉ là một cô gái ngu ngốc tùy hứng.”

Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Đỗ Uy Lợi với Thước Tiểu Khả.

“Nói trọng điểm đi!” Lãnh Ngạo không thích người khác khen Khả nhi xinh đẹp, nhất là đàn ông ưu tú.

“Khu mỏ đó là nơi nguy hiểm cỡ nào, nếu như không mặc đồ bảo hộ, không

đội nón an toàn, lỡ như vừa vào động đã bị đá nện vào đầu thì hậu quả

kia là không thể

tưởng tượng nổi. Nhưng Thước tiểu thư hết lần này tới lần khác không

phân rõ phải trái, không chịu đổi trang phục, cố chấp như đầu bò, lại

còn muốn vọt vào huyệt động. Tôi chỉ là dưới tình thế cấp bách mới đánh

cô ta bất tỉnh, đương nhiên là không dùng lực quá mạnh, ngủ một lát sẽ

tỉnh lại thôi, cũng không đánh cô ấy tới ngốc luôn đâu.” Đỗ Uy Lợi giải

thích một hơi, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.

Lãnh Ngạo nghe xong, khuôn mặt âm trầm dịu xuống, há miệng cười to.

Đã sớm nghe nói thái độ của Khả nhi với hộ vệ không tốt, không phải là

giương nanh múa vuốt thì là vung tay múa chân, có khi tùy hứng như đứa

trẻ, có khi ngang ngược coi trời bằng vung.

Nhưng cô là người phụ nữ của anh, cho dù cô có làm chuyện quá đáng với

thủ hạ thì anh cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt, để cô tùy ý làm càn.

Không nghĩ tới cô còn chọc cả Đỗ Uy Lợi. Toàn bộ chuyện này đúng là do

Khả nhi không phân rõ phải trái, anh tin Đỗ Uy Lợi không nói láo, càng

không thêm thắt điều gì.

“Vị hôn thê của tôi quả thật bị tôi làm hư.” Sau khi ngưng cười, Lãnh

Ngạo nói tiếp: “Hi vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác

của chúng ta.”

Đỗ Uy Lợi là người hiểu rõ đạo lý, thấy anh không truy cứu tiếp, đương nhiên cũng không để ý nữa.

“Hợp tác vui vẻ!”

___

Khi Thước Tiểu Khả tỉnh lại, đầu vẫn còn căng, nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện trời đã tối rồi.

Cô vỗ vỗ trán rời giường, nhớ tới buổi chiều bị Đỗ Uy Lợi đánh bất tỉnh, ngoại trừ tức giận không cam lòng ra thì còn cảm thấy khâm phục Đỗ Uy

Lợi.

Dù sao người của Lãnh Ngạo không có một ai dám làm như vậy với cô, anh ta là người đầu tiên.

Cô cũng biết chuyện này là do cô không nói đạo lý, trong huyệt động lúc

nào cũng có thể có đá rơi xuống, Đỗ Uy Lợi bắt mình thay quần áo là do

quan tâm mình, nhưng anh ta lại không phải người ăn nói dễ nghe, nếu anh ta chịu nghe lời một chút thì cô cũng sẽ không tùy hứng như vậy.

Chuyện này Lãnh Ngạo nhất định đã biết rồi.

Hỏng rồi, với tính tình của anh nhất định sẽ làm khó Đỗ Uy Lợi, mặc dù

cô không thích người của anh, nhưng cũng không muốn họ vì lỗi của cô mà

bị hành hạ.

Mở cửa phòng, thấy hộ vệ đứng ngoài cửa cô liền hỏi: “Thiếu chủ có trừng phạt Đỗ Uy Lợi hay không?”

“Đỗ tiên sinh vẫn bình an vô sự trong phòng của anh ấy.”

Thước Tiểu Khả cảm thấy kỳ quái, đúng ra Lãnh Ngạo sẽ không dễ bỏ qua

cho người đánh cô như vậy, nhưng vì sao lại khách khí với một công nhân

khai mỏ như thế. Xem ra Đỗ Uy Lợi này cũng rất có năng lực.

“Gọi anh ta đến đại sảnh lầu một, tôi muốn nói chuyện với anh ta.” Cô nói xong rồi bước nhanh xuống lầu.

Trong một góc nhỏ ở đại sảnh lầu một, có một cây đàn dương cầm màu

trắng. Thước Tiểu Khả không thích chờ lâu, nhân lúc buồn chán liền mở

nắp đàn Piano lên.

Khi Đỗ Uy Lợi từ trong phòng đi ra đã nghe thấy tiếng đàn dương cầm êm tai tuyệt vời truyền đến.

Lúc này là hơn tám giờ tối, tiếng đàn duy mỹ, phối hợp với màn đêm mùa hè, thanh sắc hợp nhất thật sự là vô cùng hưởng thụ.

Anh vừa đi vừa nghe, có thể đàn ra giai điệu hoàn hảo như vậy, nhất định là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, nếu như là một cô gái nhất định sẽ

rất dịu dàng xinh đẹp.

Khi anh bước vào đại sảnh, nhìn thân ảnh quen thuộc trong góc thì anh cảm thấy rất buồn cười, thì ra mình cũng có lúc đoán sai.

Cô gái đang đánh đàn đúng là rất xinh đẹp, nhưng còn thiếu sự dịu dàng.

Thước Tiểu Khả đang đàn hết sức nhập tâm, hồn nhiên chưa phát hiện ra có người đã tới sau lưng mình.

Váy trắng hoạt bát hợp với một mái tóc đen tuyền, giống như phím đàn Piano, đen trắng rõ ràng.

Thước Tiểu Khả đánh xong một bản nhạc thâm tình lãng mạn, tiếng vỗ tay

vang lên sau lưng, cô quay đầu lại, thấy Đỗ Uy Lợi đang vỗ tay, tiếng

vang mặc dù không lớn nhưng âm thanh phát ra lại rất thanh thúy.

“Đỗ Uy Lợi, tôi thật không biết đôi tay của ngài ngoại trừ đánh người

còn có thể vỗ tay.” Cô quả thật bội phục sự can đảm của anh, nhưng ngoài miệng thì vẫn muốn giành phần thắng.

“Thước tiểu thư cô nói sai rồi.” Đỗ Uy Lợi ngừng vỗ, nhìn đôi tay mình nói: “Hai tay tôi chỉ biết tạo ra tiền tài.”

“Cũng đúng.” Thước Tiểu Khả cũng thưởng thức bàn tay của anh: “Tay đào kim cương đúng là không giống tay người bình thường!”

Đỗ Uy Lợi khinh thường cười một tiếng.

“Ngày mai tôi có thể sẽ đến quặng mỏ chơi