
phần da bị thương của công nhân kia, sau đó không quên dùng băng gạc băng bó lại.
Đỗ Uy Lợi có chút hứng thú nhìn động tác băng bó của Thước Tiểu Khả, mặc dù không nhuần nhuyễn lắm nhưng lại rất dụng tâm, xem ra trong tiểu cô
nương bốc đồng này vẫn có chút thiện lương trong sáng.
Băng bó xong vết thương, Thước Tiểu Khả vô tay một cái đứng dậy, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ.
Đỗ Uy Lợi cố ý chế giễu cô: "Mới vừa rồi còn nhát gan như chuột, bây giờ lại thành thiên sứ chăm sóc người bị thương."
Thước Tiểu Khả chu môi, tức giận liếc anh ta một cái, xoay người rời đi.
Vừa mới bước lên thềm đá đã nghe tiếng cánh quạt vang dội bên tai, cô
ngẩng đầu nhìn, một chiếc trực thăng đang bay trên bầu trời.
Thước Tiểu Khả đã từng ngồi qua trực thăng này nên đương nhiên nhận ra,
vốn là đôi mắt sáng ngời, nhưng khi thấy trực thăng xuất hiện thì ngày
càng ảm đạm không màu sắc.
Đó là trực thăng tư nhân của Lãnh Ngạo, có hóa thành tro cô cũng nhận ra được, xem ra tối nay cô lại bị Lãnh Ngạo hành hạ lần nữa, cũng không
biết anh có trò chơi gì mới hay không. Edit & Beta: Nhi
Cách quặng ba trăm mét là một khu đất bằng rộng rãi, cũng là nơi trực thăng
đáp xuống. Thước Tiểu Khả thấy trực thăng dღđ。l。qღđ của Lãnh Ngạo xoay
vài vòng trên không trung rồi từ từ hạ xuống. Cô đang đứng ngoài mỏ
quặng nên không thể không tới đó gặp anh, đành phải đi đến khu đất
trống, chờ anh ra khỏi trực thăng. Đỗ Uy Lợi tôn trọng ông chủ nên đương nhiên cũng phải tiếp đón một chút.
Âm thanh càng ngày càng gần,
lúc trực thăng sắp đáp xuống đất còn cuộn tung gió bụi lên, tư thái trở
về vô cùng tương xứng với thân phận và địa vị của anh.
Cửa trực
thăng mở ra, bước xuống đầu tiên là hộ vệ bên người Lãnh Ngạo, sau đó
Lãnh Ngạo mới chậm rãi đi ra, theo sau là Lãnh Hổ.
Hôm nay Lãnh
Ngạo mặc toàn thân y phục màu đen, áo sơ mi đen, quần đen, kính râm đen
che hết nửa khuôn mặt, trang phục như vậy hoàn dღđ。l。qღđ toàn biểu hiện
ra vẻ âm u lạnh nhạt của anh.
Thước Tiểu Khả và Đỗ Uy Lợi đang đứng trên bậc thềm cầu thang, ngẩng đầu nhìn người không ai bì nổi này bước xuống phi cơ.
Lãnh Ngạo tuy là mang kính râm, nhưng vài phút trước, lúc trực chuẩn bị đáp
xuống, anh đã sớm thấy bóng dáng làm anh si mê rồi. Hôm nay Thước Tiểu
Khả mặc đồng phục công nhân màu xanh khiến anh vô cùng ngạc nhiên, thì
ra Khả nhi của anh ngoài một mặt nhu mì mềm mại thường ngày, bây giờ mặc trang phục như vậy cũng rất có tư thế mạnh mẽ oai hùng, khí chất đó rất giống với Hoa Mộc Lan thay cha nhập ngũ ngày trước.
Ngoài Thước
Tiểu Khả, anh đương nhiên cũng nhìn thấy Đỗ Uy Lợi và những vệ sĩ theo
sát sau lưng. Anh đoán nhất định Khả nhi vừa ra mỏ quặng chơi, đúng lúc
gặp anh trở lại.
Nghĩ tới tình huống hôm qua Đỗ Uy Lợi nói với
mình, lại nhìn Thước Tiểu Khả đã chịu mặc đồng phục, đội nón bảo hộ, anh dღđ☆L☆qღđ thầm cười, tiểu nha đầu này thật đúng là biết gây chuyện sau
khi anh đi.
Anh bước xuống phi cơ, tháo kính râm ra, gương mặt âm u thâm trầm lại xuất hiện. Lúc đi tới bậc thềm cầu thang, anh không để ý bên cạnh còn có rất nhiều hộ vệ và cả Đỗ Uy Lợi, vội vàng ôm Thước Tiểu Khả vào lòng.
Thân thể cô mang theo mùi sữa thơm nhàn nhạt, mùi
này khiến anh nhớ đến lần đầu tiên anh gặp cô, lúc đó cô chỉ mới năm
tháng, hương vị trên người cô cũng là như thế này. Kể từ đó, anh cũng ma xui quỷ khiến ham thích nó, không biết rõ nguyên nhân là gì.
Hiện tại Khả nhi đã trưởng thành nhưng vẫn còn là tiểu nha đầu chưa khô mùi
sữa. Cô chính là người con gái của anh, của anh cả đời.
“Khả nhi đi quặng mỏ chơi sao?” Lãnh Ngạo cọ cọ mũi cô.
“Vâng.”
“Chơi vui không?”
“Một chút cũng không vui.” Thước Tiểu Khả liếc nhìn Đỗ Uy Lợi và mấy vệ sĩ
sau lưng, cong môi lên nói: “Anh ta nói đó là ruby, đánh chết em cũng
không tin, tảng đá khó coi đó cũng nhàm chán khô khan y như dღđ☆L☆qღđ Đỗ tiên sinh vậy.”
Biết cô và Đỗ Uy Lợi có mâu thuẫn, Lãnh Ngạo cũng chỉ có thể cười cười, cưng chiều vuốt ve mái tóc dài sau lưng cô.
Trước mặt mọi người, Lãnh Ngạo luôn rất sủng Thước Tiểu Khả, cho dù là giọng
điệu hay động tác thì đều khiến người ta cảm thấy đây là bảo bối được
anh cưng nựng trong lòng bàn tay, chỉ Thước Tiểu Khả biết, lúc hai người ở riêng anh lại như một người khác, đặc biệt là lúc ở trên giường, hành động của anh càng như người điên.
Chính xác mà nói, anh chính là kẻ điên!
Cho nên cô đặc biệt sợ màn đêm buông xuống.
“Lãnh tiên sinh, anh đã trở lại, vừa lúc tôi muốn báo cáo tình hình hai ngày
nay.” Đỗ Uy Lợi bị tình cảnh nam nữ ân ái của hai người làm tổn thương
mắt, anh không thể tin nổi hắc đạo vương giết người không chớp mắt lại
công khai ân ái cùng vị hôn thê nhỏ này như vậy, đương nhiên cũng do anh không hiểu rõ Lãnh Ngạo, kỳ thật là Lãnh Ngạo đang tỏ rõ quyền sở hữu
Thước Tiểu Khả của anh, khiến vài người nhàm chán có thể thấy rõ sự
thật.
“Đợi đến thư phòng lại nói.” Anh nghiêng đầu nói với Thước Tiểu Khả: “Nơi này gió lớn, chúng ta trở về đi.”
Mấy phút sau, Lãnh Ngạo về phòng ngủ thay trang phục màu đen thành một bộ
đồ thể thao thoải mái, sa