
ắn chắc của con người nguy hiểm này.
Không biết liếm bao lâu, anh lại nhẹ nhàng ôm cô đặt lên đùi, đầu lưỡi rời khỏi viền tai, chuyển hướng về phía gương mặt của cô.
Đối với động tác này của anh, Thước Tiểu Khả đã sớm tập thành quen, thấy
nhưng không thể trách, nhưng mỗi lần như vậy thân thể vẫn không nhịn
được mà ớn lạnh. Từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện, cô chưa từng rời khỏi
hòn đảo này, cũng chưa từng gặp cha mẹ mình, càng biết mình có một anh
trai rất không bình thường bên cạnh.
Không, chính xác mà nói thì không phải anh trai, mà là vị hôn phu.
‘Vị hôn phu’, từ này lúc bảy tuổi cô đã nghe được từ quản gia Lãnh Bà, lúc
ấy cô còn ngây thơ hỏi: “Lãnh Bà, vị hôn phu là gì? Vì sao anh Lãnh Ngạo lại là vị hôn phu của con?”
Ngay lúc Lãnh Bà đang muốn giải thích rõ thì cửa bị đá ra, Lãnh Ngạo mặc một bộ đồ đen xuất hiện trước mặt cô.
Anh không nói gì, Lãnh Bà liền thức thời rời đi, để lại hai người bọn họ nhìn nhau.
“Khả nhi.” Anh từ từ đi về phía cô, thình lình hôn khẽ lên môi cô một cái,
nói: “Chỉ có vị hôn phu tôi mới có thể làm như vậy với em, chờ sau này
em lớn lên…” Nói đến đây, ánh mắt anh quan sát thân thể cô một lượt,
ngón tay đeo nhẫn vuốt ve gò má cô.
Lát sau, anh mới nói tiếp: “Chờ sau này em lớn lên sẽ là vợ tôi, là nữ chủ nhân chân chính của nơi này, hiểu chưa?”
Cô chỉ có bảy tuổi, sao có thể hiểu nhanh như vậy được, nhưng lại không
thể trực tiếp lắc đầu nói không hiểu, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu. Về
sau, quản gia Lãnh Bà thường xuyên kể chuyện nam nữ bên tai cô, cô dưới
hoàn cảnh như vậy mới hiểu đàn ông và phụ nữ sau khi lớn lên sẽ phải kết hôn sinh con.
Kỳ thật, cô cũng giống Lãnh Ngạo, tâm trí không phù hợp với tuổi.
“Khả nhi.” Giọng nói tà ác lại ôn nhu gọi Thước Tiểu Khả tỉnh lại từ hồi ức. Lúc này cô mới phát hiện khóa kéo sau váy mình đã mở, tấm lưng trần lộ
ra, trong không khí có cảm giác mát lạnh.
Trong trí nhớ, Lãnh
Ngạo có ôm cô, hôn cô, nhưng chưa từng cởi đồ của cô, cô bị dọa nhảy
xuống khỏi đùi anh, lui về sau vài bước nói: “Ngạo, em lạnh!”
“Lại đây.” Con ngươi Lãnh Ngạo lóe lên một cái, vẻ mặt nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.
Thước Tiểu Khả biết rõ tính tình của anh nên tiến lên vài bước, đứng trước
mặt anh nói: “Ngạo, em sợ lạnh, anh đừng như vậy được không?”
Lãnh Ngạo không quan tâm lời nói của cô, ngược lại gác chân lên, nghịch nghịch ngón tay.
“Em muốn đến trường?” Trầm mặc một lúc, anh mới lạnh lùng mở miệng.
Thước Tiểu Khả biết trên đảo này đều là người của anh, nếu mình có tâm tư gì, hay là lời nói vô tình đều bị người khác nghe được rồi thuật lại với
anh. Chính cô cũng không hiểu, rõ ràng mình cũng là người bình thường,
sao lại không thể được đi học như những đứa trẻ khác, gặp gỡ bạn bè, mà
đã sớm bị in dấu danh nghĩa “vị hôn thê” lên người?
Tám tuổi, là tuổi thơ ấu đơn thuần đến mức nào, sao chỉ có thể ở hòn đảo này sống cuộc sống của người không bình thường chứ?
“Em muốn đi học.” Cô cân nhắc suy nghĩ hồi lâu, vẫn quyết định gật đầu đáp lại.
“Ở đây không phải vẫn có giáo viên dạy học cho em sao?” Lãnh Ngạo tự biết
mình đối với cô cũng không tệ, bỏ một số tiền lớn mời giáo viên gia đình đứng nhất nhì đến dạy cho cô, nhưng vì sao cô còn chưa hài lòng?
“Em muốn được đến trường đi học, học chung giáo viên với những đứa trẻ
khác.” Ý tưởng của Thước Tiểu Khả ngây thơ đơn thuần, lại không biết đã phạm vào điểm cấm kỵ của người nào đó.
Một tiếng cười rét lạnh
thổi qua tai cô, chủ nhân của tiếng cười vẫn ngồi trên ghế sô pha như
trước nhưng khuôn mặt mỉm cười kia lại vô cùng tối tăm, dường như nếu
không lưu tâm thì sẽ bị hơi thở âm lãnh đó vây kín.
“Xem ra, em
vẫn chưa hiểu rõ thân phận của mình.” Một câu nói đã làm toàn thân Thước Tiểu Khả run lên, cô quá rõ thân phận của minh, chỉ là vẫn không hiểu
vì sao làm vị hôn thê của anh thì không được đi học.
Trước kia,
lúc Lãnh Ngạo quấn quít lấy cô, ông nội sẽ lấy thân phận chủ gia đình mà nói với Lãnh Ngạo: “Ngạo, Tiểu Khả còn nhỏ, chờ sau khi Tiểu Khả trưởng thành, con muốn làm gì với con bé ta cũng sẽ không can thiệp.”
Lúc ông nội còn sống, Lãnh Ngạo ít nhiều cũng sẽ nể mặt người mà không làm
chuyện gì quá giới hạn với mình, nhưng bây giờ không có ông nội nữa, sẽ
xảy ra chuyện gì thì rất khó nói.
Ngay lúc cô đang bàng hoàng thì Lãnh Ngạo đứng lên, hai tay để trong túi áo khoác, vén rèm cửa sổ lên một chút, ánh mắt sâu kín.
“Cho em đến trường đi học sao, không thể, nhưng mấy ngày nữa lúc tang lễ ông nội em có thể tạm thời rời khỏi đây, có thể thấy cha mẹ chưa từng gặp
mặt của em."
Thước Tiểu Khả dù sao cũng mới có tám tuổi, vừa nghe đến có thể thấy cha mẹ thì vô cùng vui mừng. Trong lòng cô luôn có một
thắc mắc, vì sao cô không thể sống cùng cha mẹ, tám năm trước rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì khiến Lãnh Ngạo có tình cảm không bình thường với cô như thế.
Cô từng hỏi qua ông nội, nhưng ông nội luôn chỉ cười cười: “Con còn nhỏ, sau này con lớn lên ông sẽ nói với con.”
Từ đó về sau, cô luôn ngóng chờ mình mau lớn lên, không ngờ cô được tám
tuổi ông nội đã không còn, không có c