
ơ hội để nói với cô việc này nữa.
May là, mấy ngày nữa Lãnh Ngạo sẽ cho cô gặp cha mẹ, lúc đó cô có thể
hỏi họ thật rõ ràng.
“Em đừng vui mừng quá sớm, ngày tang lễ ông nội em chỉ có thể nhìn thấy cha mẹ em, không được nói một câu.”
Chỉ một câu đã đẩy Thước Tiểu Khả rơi xuống đáy vực, thì ra mình nghĩ cái
gì anh cũng có thể đoán được, hắn là muốn tra tấn mình sao.
Nhưng cô vẫn tràn đầy mong đợi với tang lễ ông nội, mong kì tích có thể xuất hiện.
Vài ngày sau, tang lễ đúng hạn cử hành. Di thể được hỏa táng trên đất liền
nên đây là lần đầu tiên Thước Tiểu Khả được rời đảo. Thế giới bên ngoài
rất sôi nổi đông đúc, người đến người đi, học sinh thì đeo cặp sách,
thậm chí ngay cả không khí còn tươi mát hơn trên đảo. Trong mắt cô, tất
cả đều vô cùng mới lạ.
Lãnh Ngạo lúc nào cũng ở bên cạnh cô. Một mười tám tuổi, một tám tuổi, chiều cao tuy rằng cách nhau xa, nhưng vì
tướng mạo xuất chúng nên đứng giữa đám người đưa tang vẫn là hạc giữa
bầy gà. (nổi bật trong đám đông)
Lúc di thể được đưa đi hỏa táng, tâm hồn nho nhỏ của Thước Tiểu Khả xoắn lại, nhíu mi, ngơ ngác nhìn.
Trước mặt rất nhiều người, Lãnh Ngạo lại ôm thân thể nhỏ bé của Thước Tiểu
Khả vào lòng, nhẹ giọng nói: “Khả nhi, không phải sợ!”
Thước Tiểu Khả vẫn không nói được lời nào. Một lúc sau, cô thấy tâm phúc Lãnh Hổ của Lãnh Ngạo cầm một hũ tro cốt đi ra.
Sau đó cô được Lãnh Ngạo ôm lên xe, hơn một giờ sau thì tới công viên tưởng niệm tư nhân của Lãnh gia. (công viên tưởng niệm: nơi chôn cất, tương
tự nghĩa trang)
Trong mộ viên đã đứng rất nhiều người, y phục đều thuần một màu đen, trước ngực cài một đóa hoa trắng.
Tài xế mở cửa cho Lãnh Ngạo và Thước Tiểu Khả. Lãnh Ngạo bước xuống trước,
chỉnh lại Âu phục đen rồi sau đó mới tự nhiên xoay người, vươn tay ra.
Bàn tay nhỏ nhắn của Thước Tiểu Khả đặt vào trong bàn tay to của anh, cúi người bước xuống xe.
Người tham gia tang lễ nhường ra một con đường, Lãnh Ngạo nắm tay Thước Tiểu Khả bước lên thềm đá cao.
Nếu nói bộ mặt cứng ngắc của Lãnh Ngạo giống như người chết, vậy gương mặt của Thước Tiểu Khả càng tươi trẻ và mê hoặc hơn.
Cô lần đầu tới công viên tưởng niệm của Lãnh gia nên cảm thấy rất mới lạ.
Ông nội từng nói với cô, tất cả người nhà họ Lãnh sau khi chết đều được
chôn cất ở đây, cô cũng không ngoại lệ.
Cô nhớ rõ lúc ông nội nói với cô những lời này là một tuần trước, không ngờ một tuần sau cô đã
cùng ông nội âm dương cách biệt, tro cốt của ông nội cũng thật sự được
chôn ở đây.
Cô còn nhớ rõ Lãnh Ngạo cũng từng nói lúc tang lễ sẽ
cho cô được thấy cha mẹ mình, nên cô cảm thấy rất mờ mịt, lúc chậm rãi
đi bộ thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn xung quanh, chỉ tiếc người đi đưa
tang quá nhiều, nam có nữ có, đông nghìn nghịt. Nhìn từ xa ai ai cũng
như nhau, thật sự không biết ai mới là cha mẹ mình.
Cô biết rõ
thế lực của Lãnh gia, nghe đồn hô phong hoán vũ ở cả hai giới hắc bạch
đạo. Có lẽ vì không được rời đảo nên cô một chút cũng không cảm giác
được địa vị của Lãnh gia. Hiện tại nhìn người đi đưa tang đã đứng chật
khắp công viên tưởng niệm cô mới biết tin đồn không phải giả. Nếu không
phải ông nội lúc còn sống quyền cao chức trọng, nếu không phải Lãnh gia
có lực ảnh hưởng ở nước A thì sao lại có nhiều người tới đưa tang như
vậy, thậm chí còn xuất động cả cảnh sát đến giữ trật tự trị an.
Thềm đá vừa cao vừa dài, đi đầu là Lãnh Ngạo và Thước Tiểu Khả, sau đó là hộ vệ tùy tùng, cuối cùng mới là khách đưa tang. Không biết đi bao lâu,
đội ngũ chậm rãi mới đi tới đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, bia mộ của
ông nội lạnh lẽo nằm đó, bức ảnh đen trắng giữa bia, trong ảnh chụp là
một khuôn mặt bình tĩnh tự nhiên. Chỉ tiếc một đời kiêu vương lại sớm
qua đời vì bệnh, để lại đứa cháu nội duy nhất tiếp tục nghiệp lớn của
ông.
Mục sư mặc trường bào màu đen đã đứng giữa mộ từ sớm, đợi
thân nhân người chết và khách đưa tang đều dừng lại thì tang lễ mới bắt
đầu.
Lãnh Hổ thật cẩn thận đặt hũ tro cốt vào giữa huyệt mộ, mục
sư đang nói vô cùng hăng say thông thạo. Dựa theo tấn tục (tục nhập
táng) của nước A, mục sư trước tiên sẽ niệm kinh cho tro cốt người chết, sau khi kết thúc người thân sẽ tung hoa, cuối cùng thân nhân của người
chết sẽ nhận lễ bái của khách khứa.
Sau khi mục sư niệm xong, mọi người đang chờ Lãnh Ngạo tung hoa nhưng không ngờ lúc đi lên Lãnh Ngạo
vẫn dắt tay bé gái bên cạnh như trước.
Thước Tiểu Khả không biết anh nắm tay dắt mình ra là có ý gì, chỉ biết hoa trong mâm trên tay mục sư vô cùng xinh đẹp, nảy sinh từ lòng thích cái đẹp của bé gái cô thật
sự muốn đi qua cầm luôn tất cả hoa tung ra bốn phía.
Mục sư đứng
phía trước, đưa hoa trong mâm cho Lãnh Ngạo, lúc này cô mới nghe một
giọng nói âm trầm vang lên: “Khả nhi, cùng nhau tung hoa lên hũ tro của
ông nội.”
Cứ như vậy, theo ý anh, Thước Tiểu Khả cẩn thận cầm một bó hoa, đầu tiên là nhìn động tác tung hoa của anh, sau đó mới làm theo.
Trên núi, gió lạnh thổi liên tục, đóa hoa trong tay cô chầm chậm bay theo gió rơi xuống huyệt mộ.
Tung hoa xong, cửa huyệt đóng lại, thân nhân người chết bắt