
này liền quỳ xuống đất.
Đừng nhìn Lãnh Ngạo chỉ mới mười tám tuổi, sóng to gió lớn gì anh cũng đã
trải qua vô số lần, chuyện ngoài ý muốn ở công viên tưởng niệm lần này
anh căn bản không để vào mắt, anh chủ yếu muốn thông qua chuyện này để
cô gái nhỏ hiểu một chuyện mà thôi.
Anh kéo tay Thước Tiểu Khả, đi thẳng ra cửa lớn, vừa đi vừa nói: “Lãnh Hổ, móc mắt hắn ta!”
Thước Tiểu Khả không nói một câu mặc cho anh dắt đi, đi chưa được mấy bước đã nghe một tiếng kêu thảm thiết sau lưng.
Cô nhắm mắt lại, cắn môi, tận lực không để tiếng kêu thảm thiết này ảnh
hưởng đến tâm tình của mình. Nhưng dù sao cô vẫn chỉ là một đứa bé, một
đứa trẻ tám tuổi đã hiểu rõ kết cục khi bị móc mắt là như thế nào.
Cái gọi là sống không bằng chết, chính là như vậy.
Cho đến khi ngồi vào trong xe, cửa xe “Oanh” một tiếng đóng lại, cô mới rõ ràng đây là tang lễ cô đã tràn đầy mong đợi.
Không có kỳ tích, chỉ có ác tích! Sau tang lễ, Thước Tiểu Khả lại trở về đảo nhỏ, tiếp tục cuộc sống như
trước kia. Mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn thì đi ngủ, đi học, luyện
piano, cuộc sống ngột ngạt mà buồn tẻ.
Lãnh Ngạo lại như không
bận bịu việc gì, thường xuyên ở bên cô, nhìn cô đi học, nhìn cô chơi đàn dương cầm, dường như thế giới của anh chỉ có cô, mà tâm hồn cô yếu ớt,
ánh mắt đờ đẫn, không ai biết cô đang nghĩ gì.
__
Tám năm sau.
Trời xanh sóng biếc, trên trời chim giang cánh nghịch ngợm hắt nước sông,
chốc lát sau lại bay về vòng ôm của bầu trời. Đáng lẽ phong cảnh tốt đẹp hài hòa như thế thì tình cảnh trên sông cũng phải không tệ. Nhưng suy
đoán dù sao cũng là suy đoán, trên mặt sông lúc này, một cô gái mười lăm tuổi tóc đen dài đang một mình lái một du thuyền nhỏ. (loại giống như
ca nô nhưng lớn hơn ca nô 1 chút)
Sắc mặt cô kinh hoảng, thỉnh
thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau, thì ra trên sông không chỉ có ca
nô của cô mà cách đó trăm mét cũng có vô số chiếc thuyền nhỏ đuổi theo.
Cô tăng tốc, gió sông thổi mạnh qua gò má, tóc đen tán loạn, vẻ nở rộ kia còn kiều mị hơn cả hoa Thược Dược.
Mặc dù cô đã tăng tốc độ du thuyền lên cao nhất nhưng cũng không ngăn được
những chiếc thuyền phía sau đang ngày càng rút ngắn khoảng cách.
Một phút, hai phút, ba phút…
Nước sông gợn lên từng tầng, vô số du thuyền từ từ đến gần cô, dùng tốc độ nhanh nhất vây chặt cô lại.
Thấy tình thế không ổn, cô hoàn toàn bỏ cuộc, buông tay, nặng nề dựa vào phía sau, thở hổn hển.
“Tiểu thư, xin theo chúng tôi trở về, thiếu chủ vẫn đang chờ người.” Một
chiếc thuyền đến gần sát cô, người áo đen mặt không thay đổi nói.
Cô gái đứng dậy, vì đứng ngược gió nên mái tóc đã che khuất toàn bộ khuôn
mặt nhỏ nhắn, không thấy được vẻ mặt của cô, chỉ thấy hai tay bên hông
nắm chặt lại một hồi mới từ từ buông ra. Cùng lúc đó, ca nô của người
đàn ông áo đen cũng đã tiếp cận, áo đen nhảy lên, sau đó đứng vững trên
chiếc thuyền nhỏ của cô.
Bất đắc dĩ cô mới dịch chuyển thân thể, lại ngồi xuống, nhìn người đàn ông áo đen khởi động du thuyền yêu thích của mình.
Cô gái mười lăm tuổi này chính là Thước Tiểu Khả. Không như bảy, tám năm
trước, cô đã trổ mã làm rung động lòng người, làn da trắng noãn không tỳ vết, hai mắt to tròn sáng ngời lại có chút u buồn, còn có dáng người
kia, trước thẳng sau vểnh, cao một mét sáu lăm, mái tóc đen tuyền, chỉ
riêng bóng lưng đã đủ khiến người ta phải điên cuồng ảo tưởng. (xin lỗi
mình cũng không hiểu “trước thẳng sau vểnh” là gì, QT dịch là “trước
trọc sau vểnh”. ==”)
Gần đây cô thích lái du thuyền nhỏ, tập một
thời gian thì đã lái thành thạo như cá gặp nước. Hôm nay cô cũng không
biết bị trúng tà gì, cứ lái đi như vậy, đột nhiên lại muốn đi xa hơn một chút, tốt nhất là rời khỏi đảo này càng xa càng tốt. Ý định của cô
đương nhiên không thành công, hộ vệ áo đen luôn luôn bảo vệ cô bốn phía, thấy du thuyền của cô đột nhiên tăng tốc thì cũng lập tức lên du thuyền bắt đầu hành động.
Trên mặt sông lại bắt đầu có động tĩnh, những chiếc thuyền nhỏ như một trận gió lướt qua, giữa không trung chim chóc
hoảng sợ đập cánh bay đi.
Lúc Lãnh Ngạo nhận được tin bảo bối của anh chạy trốn, không giận không buồn bực, khoan thai tiếp tục hút xì
gà, như không có chuyện gì nói với Lãnh Hổ: “Cô ấy chạy không xa.”
Anh vừa hút xì gà vừa ngồi xuống, nhả vòng khói nói: “Quặng mỏ chỗ đó, cậu phải bận rộn một thời gian rồi.”
Lãnh Hổ đáp: “Xin thiếu chủ yên tâm, chuyện giết người tôi cũng từng làm rồi, khai thác kim cương không làm khó được tôi.”
Hai mắt Lãnh Ngạo híp lại, tiếp tục nhả khói, “Khai thác mỏ còn khó khăn hơn việc giết người nhiều.”
“Thiếu chủ nói phải.” Lãnh Hổ biết mình mạnh miệng, rúc cổ lại.
Một hộ vệ áo đen gõ cửa, Lãnh Hổ đi ra mở, sau khi nghe hắn ta báo cáo thì gật đầu.
Lãnh Ngạo biết phía dưới đã xảy ra chuyện, chỉnh lại tây trang nói: “Đưa cô ấy về phòng ngủ.”
__
Phòng ngủ trong lời Lãnh Ngạo cũng không phải là căn phòng của Thước Tiểu Khả tám năm trước, mà là căn phòng của bọn họ.
Phòng lớn đến dọa người, nhưng rất u ám, drap trải giường màu đen, rèm cửa sổ màu đen, thảm đen,… ngay cả ánh đèn cũng