
hấy có người đầu độc trong chén bát. Anh càng nghĩ càng cảm
thấy việc này rất quái lạ, làm sao có thể thần không biết quỷ không hay
đầu độc được chứ?
“Lãnh Hổ, anh thất thần cái gì ở đây?” Giọng nữ trong trẻo lướt qua bên cạnh anh.
Anh lấy lại tinh thần, lúc này mới biết mình đã đi tới lầu chính, mà người hỏi đúng là Thước Tiểu Khả.
Thấy anh không trả lời, Thước Tiểu Khả lại hỏi: “Không phải Ngạo nói anh đi điều tra chuyện ngộ độc sao? Đã tra ra chưa?”
Anh hổ thẹn nói: “Tạm thời vẫn chưa.”
“Chẳng qua chỉ có mấy công nhân trúng độc, chuyện đơn giản như vậy mà anh cũng tra không ra, Ngạo thật sự là nuôi không anh rồi.” Đối với người của
Lãnh Ngạo, Thước Tiểu Khả thóa mạ họ đã là chuyện thường ngày, nên Lãnh
Hổ cũng không có phản ứng gì cả.
“Thước tiểu thư, tôi muốn hỏi cô một vấn đề.” Lãnh Hổ bỗng nhiên nhớ tới lời công nhân Hoắc Anh kia nói.
Thước Tiểu Khả không vui khi bị anh tra hỏi, cô ngẩng đầu trừng mắt nói: “Anh không đi hỏi mấy công nhân kia mà hỏi tôi làm gì?”
“Bởi vì có một người khả nghi bị thương lúc làm việc ngày hôm qua, anh ta
nói là cô băng bó vết thương cho anh ta, tôi muốn biết là có việc này
hay không?”
Thước Tiểu Khả nhíu mi nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua mình đến đó chơi, gật đầu nói: “Đúng là có một công nhân bị đập chân
vào đá, tôi đã băng bó cho anh ta, Đỗ Uy Lợi cũng có mặt ở đó.” Cô nhíu
mày chặt hơn: “Làm sao vậy, việc này và việc ngộ độc kia có liên quan gì sao?”
“Không có liên quan gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút
thôi.” Lãnh Hổ phái không ít vệ sĩ cho cô, trên thực tế là để giám thị
nhiều hơn, nhưng vì sao vệ sĩ không báo lại với anh việc Thước tiểu thư
băng bó vết thương cho công nhân? Anh có chút tức giận, xem ra những vệ
sĩ này phải dạy dỗ cho tốt lại mới được.
“Công nhân bị thương đó có bị ngộ độc hay không?” Thước Tiểu Khả tò mò hỏi.
“Không có.”
“Sao anh ta lại không bị?”
“Vì buổi diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn sáng anh ta không có đến căng tin.”
“Nói như vậy những công nhân khác đều đi căng tin, chỉ có anh ta không đi?”
“Đúng vậy, tiểu thư.”
Lãnh Hổ vừa mới dứt lời, Thước Tiểu Khả đã la hoảng lên: “Anh ta chính là người hạ độc.”
Lãnh Hổ cảm thấy buồn cười, cũng không để trong lòng.
“Anh không tin suy đoán của tôi sao?” Cô biết rõ trong lòng thủ hạ của Lãnh
Ngạo, cô chỉ là một người không học vấn, không nghề nghiệp.
“Tiểu thư, không có chứng cớ, cô dựa vào cái gì kết luận?”
“Tôi hỏi anh, những công nhân đó là bị trúng độc gì?”
“Là độc Thallium.”
“Độc Thallium là gì?” Thước Tiểu Khả chỉ mới mười sáu tuổi, lại phải ở trên
đảo một thời gian dài, cho dù là người bình thường cũng không biết loại
độc đó, cô đương nhiên cũng không biết.
“Là một loại tinh thể
hình tứ giác màu xám bạc, biểu hiện trúng độc Thallium là bị buồn nôn,
nôn mửa, đau bụng tiêu chảy, sau đó tay chân có cảm giác nhạy cảm, bị
kim đâm, hai chân không có sức, gót chân đau đớn, thậm chí là bị liệt.”
Lãnh Hổ còn chưa nói xong mà Thước Tiểu Khả đã không có kiên nhẫn: “Anh đừng nói cho tôi những thứ này.”
“Vậy tiểu thư muốn biết cái gì?”
“Công nhân kia tên là gì?”
“Hoắc Anh.”
“Tôi muốn biết bộ dạng của công nhân này thế nào.” Thước Tiểu Khả đi được
mấy bước thì ngoảnh đầu lại nói d∞đ∞l∞q∞đ với Lãnh Hổ: “Dù sao tôi cũng
nhàn rỗi, để tôi giúp anh điều tra chuyện trúng độc này đi.”
“Nhưng thiếu chủ nói cô không được đi lung tung.”
“Tôi không phải đi lung tung, tôi là đi điều tra, hơn nữa có nhiều vệ sĩ đi
theo như vậy, chẳng lẽ anh còn sợ mấy công nhân kia làm gì tôi?” Nói
xong, cô nhấc chân chạy đi như một con bươm bướm.
Lãnh Hổ khẩn trương liếc mắt ra hiệu với vệ sĩ bên cạnh, cũng nói với một vệ sĩ khác: “Đi theo đi, đừng để xảy ra sai lầm.”
Vệ sĩ đương nhiên không dám sơ suất, chạy theo bắt kịp Thước Tiểu Khả.
Lãnh diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Hổ hơi hơi thở dài, Thước tiểu thư này thật không phải người dễ bắt nạt mà.
Hết chương 26 Edit & Beta: Nhi
Kỳ thật Thước Tiểu Khả cũng chỉ là nhàn rỗi đến phát ngốc mà thôi, trước
mặt Lãnh Ngạo cô nhu nhược như một con cừu nhỏ, Lãnh Ngạo vừa đi, cô đã
bắt đầu vô pháp vô thiên. Chuyện này cũng không thể trách được cô, chỉ
có thể nói tính cách cô dưới sự chiếm hữu điên cuồng của Lãnh Ngạo, và
hoàn cảnh sống tách biệt đã khiến cô hình thành hai loại tính cách khác
nhau, trở thành một cô gái giảo hoạt, gió chiều nào theo chiều nấy*.
(*) Nguyên văn là “thấy gió chạy đà”: Ví với những người làm việc không có
chính kiến, tùy cơ ứng biến, nhìn tình thế làm việc. Nó tương tự câu
“gió chiều nào theo chiều nấy”. Mình chuyển thẳng về thuần Việt luôn
nhé.
Cô đến tìm đốc công lấy toàn bộ tư liệu của Hoắc Anh, sau đó để đốc công gọi Hoắc Anh đến bờ biển một mình gặp cô.
Thời điểm gặp lại Hoắc Anh một lần nữa, cô lập tức xác nhận người này đúng
là công nhân bị thương ngày hôm qua, vì hôm qua chỉ lo băng bó vết
thương cho anh ta nên cô cũng không để ý mặt mũi anh ta như thế nào, chỉ đoán chừng anh ta là một người đàn ông có diện mạo thô kệch mà thôi.
Hôm nay vừa thấy, kỳ thật cũng không thô kệch như thế, chỉ là do tính
tình quá khác t