Điên Cuồng Độc Chiếm

Điên Cuồng Độc Chiếm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322780

Bình chọn: 10.00/10/278 lượt.

h.

“Em tiễn anh lên trực thăng.” Đè xuống cảm xúc bực bội của mình, giọng nói của cô nhu hòa khác thường.

Lãnh Ngạo hôn một nụ hôn ý vị lên tóc cô, nói: “Không cần, bên ngoài gió lớn.”

Thước Tiểu Khả kỳ thật cũng chỉ nói vậy mà thôi, thấy anh nói thế thì cầu còn không được.

Đừng nhìn bộ dáng lưu luyến không rời của Lãnh Ngạo, nếu anh đã quyết định

rời đi thì sẽ rất kiên quyết. Xoay người một cái, nhấc chân bước ra cửa, mở cửa, đi nhanh như một cơn gió.

Anh đi đến đầu cầu thang, Lãnh Hổ đã đứng ở đó.

“An toàn nơi này giao cho cậu, chuyện ngộ độc tiếp tục điều tra!”

Lát sau, một chiếc trực thăng bay lên từ hòn đảo, chủ nhân của chiếc trực

thăng cũng không biết, lần từ biệt này, lúc gặp lại Khả nhi một lần nữa

đã là nửa năm sau.

Sau khi Lãnh Ngạo đi, Lãnh Hổ sắp xếp nhiều vệ sĩ canh giữ xung quanh hòn đảo, mà căn nhà của Thước Tiểu Khả lại càng

có nhiều hộ vệ giám thị toàn bộ động tĩnh hơn. Phương diện bảo đảm an

toàn này anh ta đã lo lắng rất chu đáo, vì có đầu óc cơ trí và quyết

đoán, nên Lãnh Hổ là người tỉnh táo nhất trong đám tâm phúc, nhất là về

tư duy nhanh nhẹn.

Sau khi xem tất cả tư liệu về bối cảnh của

công nhân, anh lập tức xác định được vài người khả nghi nên quyết định

tập diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. trung họ lại. Lúc này trong phòng ăn sáng ngời

đang đứng một loạt công nhân, Lãnh Hổ đứng trước mặt bọn họ, nhìn kỹ

từng người.

Công nhân khả nghi có năm người, đều vừa mới tới hôm

qua. Mấy công nhân này bị hoài nghi là vì tư liệu bối cảnh của họ thật

sự quá tường tận, người bình thường tối đa viết bối cảnh về tình hình

gia đình cha mẹ mà thôi, nếu cái gì cũng viết thì sẽ bị nghi là làm giả.

Lãnh Hổ bước từng bước, những người này đều từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổi, dáng người cao to, cơ bắp rắn chắc. Lúc anh đi đến trước

mặt người thứ ba, anh bị khí chất rét lạnh của người này thu hút mà dừng lại.

Anh ta có gương mặt hình chữ quốc, mày rậm mắt to, tóc húi

cua gọn gàng, cũng không đen hoàn toàn mà tóc hai bên bị nhuộm thành màu trắng. Anh ta đứng thẳng, toàn thân đều tản ra uy hiếp, trán lộ ra

phong phạm vương giả giống thiếu chủ như đúc.

“Anh, đi ra cho tôi!” Lãnh Hổ chỉ vào anh ta.

Anh ta ngược lại rất phối hợp, xoải một bước dài bước tới, đôi mắt không hề có một tia dao động nào.

“Họ tên? Tuổi?” Lãnh Hổ hỏi.

Anh ta ưỡn ngực trả lời: “Hoắc Anh, hai mươi bảy tuổi.”

Lãnh Hổ nghe thấy tên, trong đầu lập tức xuất hiện ra tư liệu của Hoắc Anh.

Tư liệu viết anh ta sinh ra ở Brunei, là con trai độc nhất trong nhà,

cha và ông nội đều sống bằng nghề khai thác diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn mỏ,

đều đã từng đi theo tổ phụ của Đỗ Uy Lợi, đến đời anh ta, anh ta không

muốn tiếp tục khai thác mỏ nữa, nhưng vì thiếu tiền đánh bạc nên không

thể không quay lại với nghề này.

“Nói xem sáng sớm hôm nay anh đã làm gì?” Bữa sáng có vấn đề nên công nhân mới bị ngộ độc thức ăn, hiện

giờ đã tra được là có người đầu độc trong chén bát, nên Lãnh Hổ mới muốn biết hành tung sáng nay của anh ta.

“Tôi không đến căng tin ăn

sáng, sau khi ăn mì trong ký túc xá xong thì ra sau núi chạy bộ.” Hoắc

Anh mặt không chút thay đổi trả lời.

“Có ai ở cùng anh?” Lãnh Hổ hỏi.

“Không có.” Hoắc Anh mặt không đổi sắc, “Công nhân trong ký túc xá đều đi ăn

sáng, chỉ có một mình tôi, lúc chạy bộ cũng không có ai đi cùng.”

“Nói như vậy, từ sáng đến giờ anh chưa từng đến căng tin?”

“Đúng.”

Muốn chứng minh công nhân này có nói dối hay không cũng đơn giản, Lãnh Hổ

nói với một đốc công: “Anh đến hỏi những công nhân trong ký túc xá xem,

có phải anh ta chưa từng đến căng tin hay không?”

Đốc công rời

đi, Lãnh Hổ không hỏi Hoắc Anh nữa mà hỏi bốn người còn lại, bốn công

nhân này ngược lại đều đã từng đến căng tin dùng bữa sáng, trong đó có

một người làm chứng Hoắc Anh quả thật không có đến đó.

Một lúc sau, đốc công trở lại, nói nhỏ mấy câu bên tai Lãnh Hổ.

Đôi mắt Lãnh Hổ bình tĩnh quan sát Hoắc Anh, người này quả nhiên không nói

dối, lúc xảy ra chuyện anh ta không có ở hiện trường. Nhưng Lãnh Hổ lại

tin vào trực giác của mình, anh cảm thấy công nhân này nhất định có vấn

đề, nhưng có vấn đề ở đâu thì vẫn chưa biết được.

“Tôi đã đi được chưa?” Hoắc Anh chắp hai tay sau lưng, cả người đứng thẳng như cây tùng.

Lãnh Hổ gật đầu, nhưng lúc anh ta vừa xoay người, mắt Lãnh Hổ lóe lên nhìn

thấy vết thương ở chân anh ta, anh lập tức quát: “Đợi đã!”.

“Còn có chuyện gì?”

Lãnh diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Hổ đến gần xem xét vết thương trên cổ chân của anh ta, hỏi: “Cổ chân anh vì sao bị thương?”

“Hôm qua lúc làm việc bị đập vào đá.”

“Có người nhìn thấy không?”

“Lúc ấy Đỗ tiên sinh và mấy đốc công đều có mặt, còn có một vị tiểu thư rất

xinh đẹp, là vị tiểu thư đó băng bó vết thương cho tôi.”

Lãnh Hổ quay đầu nhìn thoáng qua đốc công, đốc công gật gật đầu, chứng thực lời nói này không phải giả.

“Anh đi đi.” Vẫn không thể nhìn ra sơ hở gì, Lãnh Hổ đành phải thả anh ta.

Rời khỏi phòng ăn, Lãnh Hổ vừa đi vừa suy nghĩ, từ sau khi xảy ra chuyện

anh đã tra hỏi rất nhiều người, bao gồm cả nhân viên căng tin, nhưng

không ai t


Pair of Vintage Old School Fru