
nhiên, đây chỉ là một ví dụ, không có kẻ thù gì cả, mà chỉ có bảo
bối Khả nhi của anh. Hết thảy những việc anh làm đều chỉ để chứng minh
anh yêu Thước Tiểu Khả bao nhiêu, yêu đến chơi đùa điên cuồng, thậm chí
còn khiến người ta giận sôi.
Sau mấy vòng tiến công, hai người đều thở phì phò, lúc này Lãnh Ngạo mới cởi dây trói ra cho Thước Tiểu Khả, Thước Tiểu Khả xụi lơ vào trong
ngực anh.
" Khả nhi, vẫn chưa đủ." Anh vẫn đứng đó chưa buông, ấn đầu Thước Tiểu Khả vào trong ngực mình.
" Tôi rời đi hai ngày, em có nhớ nơi này không?" Anh chạm vào cực đại vài cái.
Lúc nằm ngang xuống Thước Tiểu Khả buồn bực không lên tiếng, có thể vì
hôm nay bị thuốc phát tác nên cô không dè dặt như bình thường, vô cùng
chủ động ôm lấy cổ anh nói: " Nhớ, em nhớ muốn chết."
Cô quay đầu thấy chai và ly rượu trên tủ đầu giường, đỏ mắt một cái nói:" Ngạo, lần này đến phiên em."
Cô nhẹ nhàng đẩy Lãnh Ngạo ra, rót một ly rượu, ly rượu trong tay cô
không ngừng lắc lư:" Ngạo, cảm ơn lễ vật của anh, em rất thích." Giọng
nói giống như thường ngày, mềm mại quyến rũ.
Nói xong, cô ngẩng đầu lên uống một ngụm nhỏ, rồi từ từ ngồi xổm xuống, ngậm lấy cực đại kia.
Rượu ngon và nước bọt ướt át khiến Lãnh Ngạo vô cùng hưởng thụ, anh cười nói:" Khả nhi, em cũng rất giỏi."
Sau vài lần, ly rượu đã cạn sạch, Lãnh Ngạo đột nhiên cười tà:" Khả nhi, lần này để tôi tới đi."
Nói xong, anh ném ly rượu của cô đi, xoay người cô lại áp vào tường.
Mông cô vểnh cao khiến Lãnh Ngạo say mê thưởng thức một lúc, sau đó anh mới động thân, bắt đầu một vòng chiến mới.
Bóng đêm ngoài cửa sổ rất đẹp, sắc tình bên trong cửa sổ càng nồng đậm.
Ngày hôm sau, Thước Tiểu Khả mở mắt, theo thói quên sờ sờ chỗ bên cạnh,
chạm phải một cơ thể nóng bỏng, không cần phải nói, nhất định là Lãnh
Ngạo.
Cô ngồi trên giường nhìn xung quanh, chai rượu vang vẫn nằm trên tủ đàu
giường, mà hai ly rượu đế cao lại biến thành nhiều mảnh vỡ trên mặt đất. Cô nhớ lại hành động hoang đường hôm qua, xấu hổ đỏ mặt.
Quay đầu nhìn, Lãnh Ngạo đang ngủ rất ngon.
Cô xuống giường, chân trần chạm vào sàn nhà lạnh buốt, nhìn mãnh vỡ rơi đầy đất, cô thật muốn giẫm mạnh lên chúng nó.
Thước Tiểu Khả, đêm qua mày thật giống như một dâm phụ, giống như những mảnh vỡ này, vô cùng xấu xí.
Cô muốn làm , liền ngay lập tức, nâng một chân lên, muốn giẫm lên những
mảnh vỡ xấu xí kia, cho dù có bị cắt da chảy máu, cô cũng không sợ.
Dũng khí dâng lên, đang muốn giẫm lên mảnh vỡ thì sau lưng vang lên giọng nói của Lãnh Ngạo:" Khả nhi, em muốn làm gì?" Edit & Beta: Nhi
Thước Tiểu Khả bị âm thanh đột ngột này làm giật mình, chân đang nâng
lên cũng thu trở về, quay đầu lại, Lãnh Ngạo không biết đã rời giường từ lúc nào, vóc người hoàn mỹ nổi bật, thân trên để trần, phía dưới chỉ
mặc mỗi một chiếc quần lót hình chữ T.
“Em không thấy mảnh thủy tinh trên sàn nhà sao, còn muốn giẫm lên?” Anh
tiện tay cầm áo sơ mi trắng trên đầu giường, vừa mặc vừa đi về phía cô.
“Em không muốn giẫm lên, em chỉ muốn bước qua nó mà thôi.” Thước Tiểu Khả chột dạ nói từng chữ.
Lúc này, Lãnh Ngạo đã đi tới trước mặt, bóng dáng cao ráo bao phủ thân
hình kiều mị của cô, “Chân của em là thuộc về tôi, tất cả của em đều là
của tôi, tôi không cho phép em làm bị thương nó, em hiểu chưa?”
Thước Tiểu Khả cúi đầu xuống, gật gật đầu.
Ngay lúc cô đang nghĩ có phải buổi sáng tốt đẹp này sẽ bị anh lấy mất
hay không, thì tiếng chuông điện thoại của Lãnh Ngạo vang lên.
Lãnh Ngạo quay lưng về phía cô tiếp điện thoại, chỉ im lặng nghe mà
không nói gì cả, hồi lâu sau anh mới xoay người đối diện với Thước Tiểu
Khả, nói vào điện thoại: “Trong đám công nhân nhất định có nội gián, tôi sẽ lập tức đi điều tra!”
Nghe giọng nói giận dữ của anh, Thước Tiểu Khả cũng đoán được một chút,
nhất định là việc khai thác xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.
Lãnh Ngạo cúp điện thoại, tùy ý vén một sợi tóc trên trán cô lên: “Tôi
phải đi khu mỏ một lúc, em ngoan ngoãn ở yên trong phòng, không được
chạy lung tung, biết không?”
Thước Tiểu Khả trừng mắt to, nhìn như ngây ngốc, nhưng thật ra trong lòng đã hiểu rõ.
Ngón tay vuốt tóc của Lãnh Ngạo trượt xuống má, anh vỗ nhẹ, lại cưng
chiều hôn lên một cái, lúc này mới chịu mặc quần vào, đi đến phòng tắm
rửa mặt.
Thước Tiểu Khả đi vào phòng để quần áo, thay váy mới, tùy ý buộc tóc
thành đuôi ngựa, lúc cô đi ra cũng là lúc Lãnh Ngạo mở cửa phòng.
Cạch!
Cửa phòng đóng lại, cô chạy đến ban công, đợi một lúc lâu mới thấy Lãnh
Ngạo dẫn đầu một đám người, vội vội vàng vàng đi về phía khu mỏ. Mà con
tàu neo xa ngoài biển lại bắt đầu khởi động, xem ra là sắp rời đi.
Ngoài khu mỏ rốt cục có chuyện gì? Trong công nhân có nội gián sao? Nếu
thật sự có nội gián thì Đỗ Uy Lợi cũng không tránh được liên can, ai bảo anh ta là chỉ huy chứ, mà những công nhân này đã được anh ta điều tra
bối cảnh ở chỗ công an địa phương, tuyệt đối không thể có vấn đề, xem ra hòn đảo yên tĩnh này bắt đầu có sóng gió nổi lên rồi.
__
Hôm nay trời không nóng, ánh mặt trời không quá gay gắt, chỉ có nhiều
đám mây đen kéo đến đ