XtGem Forum catalog
Điều Bí Mật Của Chồng

Điều Bí Mật Của Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323572

Bình chọn: 9.5.00/10/357 lượt.

t trời một vực. Đầu tư lớn, lợi nhuận cao, khiến bạn vui mừng. Có đầu tư lớn, lợi nhuận ít, cũng coi như là an ủi. Còn có đầu tư rất lớn, nhưng chẳng những không có lời mà còn lỗ to, thậm chí mất không ít thời gian và tâm huyết, chịu đủ dằn vặt khổ sở… Trong mấy năm ngắn ngủi, Xuân Phong kiếm được mấy chục triệu nhân dân tệ; trong đó, riêng khoản đầu tư cho các mối quan hệ xã hội chiếm một con số khổng lồ. Có điều những khoản đầu tư đó không có một xu nào dành cho xã hội, người nhận hối lộ cũng không phải là lãnh tụ của đảng phái nào cả, họ chỉ là những cán bộ to nhỏ khác nhau mà thôi.

Mấy năm gần đây, theo nhu cầu phát triển của công ty, trọng tâm đầu tư của Xuân Phong, chủ yếu tập trung và Cục trưởng Trương Quảng Vận.

Xuân Phong ghi từng khoản một:

Ngày x tháng x năm x, Quảng Vận chủ động tìm tôi, nói khó là bị kẻ thù hãm hại nên cần ba mươi vạn tệ để bịt kẽ hở. Tôi không ngần ngại, rút ngay tiền mặt đưa cho lão.

Ngày x tháng x năm x, Quảng Vận chủ động tìm tôi, lão than thở: anh bị phụ nữ chơi xỏ, cô ta đòi bồi thường hai mươi vạn tệ thì mới chịu chia tay. Tôi chẳng cau mày, hôm đó rút mười lăm vạn tệ tiền mặt, thay lão trả tiền người tình.

Ngày x tháng x năm x, Quảng Vận hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, lão gặp phải chuyện hóc búa là: cô bạn gái trẻ tuổi thích một căn hộ mới đang được xây dựng. Lão không có đủ tiền mua nhà nên hỏi mượn tiền của tôi. Vì số tiền khá lớn nên tôi ngập ngừng, sau hai ngày do dự, tôi cho lão mượn bốn mươi vạn tệ, vẫn đưa tiền mặt. Một năm sau, khi sắp bàn giao nhà, một hôm tôi đi ăn với lão, nghe lão nói không có tiền sửa sang nhà cửa, hôm sau tôi chủ động tặng lão ba mươi vạn tệ…

Lệ Sảnh bủn rủn chân tay, cả người lạnh toát, trong lòng tràn đầy căm phẫn. Cô cảm thấy bị xúc phạm nặng nề… Xuân Phong luôn mồm nói yêu Lệ Sảnh, cô là hồng nhan tri kỷ của anh; khi anh buồn phiền, cô giúp anh giải tỏa tâm trạng; khi anh mệt mỏi, cô mátxa cho anh; khi anh gặp chuyện bất lợi, cô lắng nghe anh trút hết tâm trạng bực dọc, dùng những lời lẽ nhẹ nhàng khuyên giải an ủi… Rốt cuộc, anh lại coi cô bằng chân môt con chó. Anh bỏ ra mười vạn tệ mua con chó tặng cho người ta, lại còn chi thêm ba vạn tệ để xây chuồng cho nó, trong khi đó, cô gặp khó khăn trong việc mua nhà, anh chỉ cho cô có mười vạn tệ.

Lệ Sảnh gục đầu lên vôlăng, cô không cầm nổi lòng, nước mắt tuôn rơi, chua chát cười mỉa mai bản thân. Trong cuộc tình vụng trộm, cô tự cho mình là cao thủ, chỉ cần dệt nên một tấm lưới mềm mại thì có thể nắm giữ trái tim đàn ông rồi dắt mũi họ. Trên thực tế, chẳng qua cô cũng chỉ là một quân tốt trong tay đàn ông. Không biết ai nằm trong lưới của ai đây?

Cuối cùng Lệ Sảnh cũng hiểu lý do thực sự mà Xuân Phong không muốn để cho Tích Tích biết bí mật này là vì, trong lòng anh, người vợ có tâm hồn trong sáng như tuyết đầu mùa đông và cao quý như tác phẩm nghệ thuật, anh không muốn những thứ ô uế làm vấy bẩn tâm hồn cô ấy. Vả lại, nói gì thì nói đưa hối lộ cũng là phạm tội, cho nên anh càng không muốn vợ mình bị liên lụy. Còn Lệ Sảnh, anh lại lôi cô vào cuộc… Cô thầm nghĩ: Anh là thằng khốn nạn. Thì ra trong mắt anh, vợ và người tình có ranh giới rõ ràng như vậy. Cái gọi là tình yêu chỉ là lời nói ngon ngọt để lừa người! Anh đánh đồng tôi với những thứ ô uế kia sao?

Cũng chính thời khắc Lệ Sảnh biết được sự thật chua xót, đau đớn tột cùng, tình cảm sâu đậm cô dành cho anh bỗng chốc tiêu tan. Cô thầm rủa mình: Ngụy Xuân Phong chẳng là cái gì hết, tại sao đến tận bây giờ mày mới nhận ra điều này chứ?

Mối tình được một mất mười, thế mà cô cứ luẩn quẩn, không rũ bỏ được. Dù sao Xuân Phong cũng mất rồi, nếu nói anh ta gây ra nghiệp chướng lớn thì vụ tai nạn giao thông cướp đi sinh mạng của anh ta là sự trừng phạt của ông trời. So đo được mất với người chết làm gì cho uổng công, việc cấp bách của cô là làm thế nào thoát khỏi tình cảnh khốn cùng hiện nay.

Tối đó Lệ Sảnh về nhà. Lúc đêm khuya yên ắng, cả nhà đã đi vào giấc ngủ, cô bò dậy ngồi ở đầu giường, mở laptop, đưa đĩa VCD vào ổ đĩa. Toàn bộ dữ liệu âm thanh và hình ảnh của đĩa VCD là các loại giao dịch của Xuân Phong với Cục trưởng Vận. Ngoài ảnh nhận hối lộ ra, còn có ảnh mua vui. Không biết Xuân Phong dùng thủ đoạn nào mà chộp được những hình ảnh xấu xa, bẩn thỉu trong những thời gian và địa điểm khác nhau. So với những gì ghi chép trong cuốn sổ nhật ký, dữ liệu của đĩa VCD càng khiến cho Lệ Sảnh ghê rợn.

Xem xong đĩa VCD, Lệ Sảnh lại rớt nước mắt. Những người dân thấp cổ bé họng như chúng tôi phải lao động cực nhọc mới có miếng ăn, cuộc sống chẳng dễ dàng gì. Còn những người mang tiếng là lãnh đạo lại đem quyền lực mà Đảng và nhân dân giao phó ra đổi chác như mớ rau, nhằm đút tiền vào túi riêng. Họ dễ dàng kiếm tiền không cần phải làm việc vất vả cũng có cả đống tiền, ban đêm họ có ngủ ngon không?

Ra khỏi đống hỗn độn, Lệ Sảnh nghĩ đến vũ khí lợi hại: Cục trưởng Vận à, tôi xem anh đón nhận quả bom này như thế nào!

Lệ Sảnh đắn không biết nên giấu cuốn sổ nhật ký và đĩa VCD ở đâu. Chôn chúng dưới gốc