
- Ừ, mẹ nào mà chẳng thương yêu con mình. Mẹ em không vậy sao? – Phong ngạc nhiên hỏi lại.
- Vậy bố anh có yêu mẹ anh không? – Linh không trả lời câu hỏi của anh mà tiếp tục hỏi.
- Anh nghĩ là có. Ông già anh có rất nhiều người đàn bà bên ngoài, nhưng
chủ yếu là chỗ ông ấy muốn phát tiết dục vọng, chỉ có mẹ là không. Nếu
không thì sau khi mẹ anh mất, ông ấy cũng không đưa anh về sống cùng,
thậm chí còn cho anh quản lý một phần công ty.
- Ít ra mẹ anh
cũng có được tình yêu của bố anh – Linh cười – Mẹ em không được may mắn
như thế. Suốt đời, bà chỉ được bố em coi như cái bóng của một người đàn
bà khác.
Mẹ Linh vốn chỉ là một nhân viên lễ tân khách sạn, nơi
ông Lâm – bố cô làm bếp trưởng. Là người tài hoa, lại đẹp trai nên ông
Lâm rất được lòng các cô gái trẻ. Mẹ cô là con gái miền sơn cước, một
thân một mình xuôi về thành phố mưu sinh, là người có nhan sắc, lại khéo léo, ngoan ngoãn nên cũng có không ít người theo đuổi. Nhưng tình yêu
của bà lại thầm trao cho người đầu bếp trẻ trung, đầy tài hoa của khách
sạn.
Thời gian ấy, ông Lâm yêu say đắm một người đàn bà đã có
chồng, vốn từng là người yêu của mình thời trẻ, khi ấy cũng làm cùng
trong nhà hàng. Tưởng đứa con trai của người tình là con của mình, ông
Lâm không tiếc tiền bạc, có bao nhiêu cũng đưa hết cho người tình tiêu
xài.
Khi chuyện của hai người có nguy cơ vỡ lở, nhân viên khách
sạn xì xào khắp nơi, ông Lâm mới vội vàng kết hôn để che mắt thiên hạ.
Mẹ cô chỉ là kẻ hy sinh cho cuộc tình sai trái đó. Thế nhưng bà lại bất
chấp tất cả, bỏ qua tất cả, chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu chính là hạnh phúc của bà. Bà còn tin, chỉ cần có con cái, chỉ cần bà đối xử
tốt với chồng thì ông Lâm sẽ hồi tâm chuyển ý mà quay về với bà.
Khi lớn lên Linh mới hiểu duyên cớ những trận đòn roi của mẹ dành cho hai
chị em hồi bé. Khóc đòi bố cũng bị đánh, ương bướng cũng bị đánh, có lẽ
trong thâm tâm bà giận chính mình vì sinh ra toàn con gái nên không giữ
được chồng, vì mình dạy con không tốt nên mới không thể khiến chồng gắn
bó với gia đình. Bà luôn tự đổ lỗi cho mình, yêu không dám yêu, ghen
chẳng dám ghen, nơi trút giận của bà chỉ có thể là hai cô con gái. Tuy
vậy bà cũng rất yêu thương hai chị em cô. Từ nhỏ đến lớn đều là bà dạy
dỗ hai chị em cô, bố cô luôn ở trên thành phố làm ăn, thỉnh thoảng mới
về thăm nhà, có chăng cũng chỉ ôm cô vào lòng và kể chuyện cho cô nghe
mà thôi.
Linh chưa bao giờ ghét mẹ, lúc này lại càng xót xa thay cho cuộc đời bà. Cô cũng vì tình yêu mà từng làm những chuyện điên rồ
nên cô không thể trách mẹ năm đó vì yêu bố mà nhắm mắt đưa chân được.
- Chuyện năm đó của bố em, mẹ anh cũng biết một phần, vì họ từng làm cùng trong một nhà hàng.
Linh sững sờ nhìn Phong, nếu vậy chẳng phải chỉ cần tìm hiểu một chút là cô
có thể tìm ra người phụ nữ đã khiến gia đình cô tan nát, và tìm được cả
đứa trẻ mà cô phải gọi là anh trai hay sao? Nhưng cô có nên hỏi hay
không? Linh chần chừ, nên để quá khứ ngủ yên hay một lần nữa làm rõ tất
cả?
Phong liếc nhìn phản ứng của Linh. Lúc này, khi mục đích sắp đạt được thì anh lại do dự. Không phải tự nhiên mà anh nhắc về gia đình mình, về quá khứ ngập tràn tủi nhục và nước mắt của người mẹ mà anh
luôn khắc cốt ghi tâm trong lòng, tất cả cũng chỉ vì một mục đích cuối
cùng này mà thôi. Thế nhưng hiện tại, khi nhìn vẻ mặt tái đi của Linh,
anh lại thấy mình thật đê tiện. Từ tư liệu điều tra, Phong đã nắm rõ
hoàn toàn chân tướng của những chuyện năm xưa.
Nếu không phải
bởi bà Phượng, sự nghiệp của ông Lâm có lẽ còn rạng rỡ hơn, và cuộc đời
ông cũng không gặp nhiều phong ba bão táp đến thế.
Nhưng năm ấy, tên tuổi của ông Lâm như một ngôi sao sáng chói trên bầu trời, các
chuyên gia ẩm thực không ai không biết đến ông. Các nhà hàng, khách sạn
danh tiếng không nơi nào không muốn lôi kéo ông. Khi ấy, ông Lâm làm bếp trưởng tại nhà hàng Sunny, ở đây, ông đã gặp là người yêu cũ là bà
Phượng, lúc này đã lấy một người giàu có ở Hà Nội. Khi ấy, bà Phượng vì
hận chồng yêu một người đàn bà khác – là mẹ Phong – nên đã quay lại tiếp tục quyến rũ ông Lâm. Không bao lâu sau, bà Phượng có thai và nói rằng
đó là con trai của ông Lâm. Dù như thế, bà Phượng kiên quyết không nghe
lời ông Lâm ly dị chồng, tiếp tục giữ mối quan hệ vụng trộm này. Được
hơn hai năm thì mọi người xung quanh bắt đầu đàm tiếu về chuyện của hai
người, vì vậy mà ông Lâm mới cưới một người phụ nữ khác, đó là một cô
gái miền núi rất xinh đẹp và đã từng ngỏ lời yêu ông.
Mặc dù cả
hai đều đã có gia đình và con cái, nhưng mối quan hệ lén lút này vẫn
không chấm dứt. Ông Lâm vẫn chu cấp đều đặn cho bà Phượng và đứa bé mà
ông luôn tưởng là con mình.
Vài năm sau, khi những đứa trẻ đã
lớn hơn một chút, ông Lâm nghe lời người tình bán nhà, góp vốn làm ăn
với chồng bà ta, sau đó bị hai vợ chồng bà Phượng ngang nhiên chiếm đoạt số tiền ấy. Nói cách khác, tập đoàn Hoàn Mỹ có được như ngày hôm nay,
một phần là nhờ vào số tiền khổng lồ góp vốn ngày đó của ông Lâm, và
khách sạn Winter được xây dựng cũng dựa vào số t