
trước mặt anh, anh có thể sẽ không kìm
lòng được mà tìm cách đưa cô quay lại bên cạnh mình.
- Em có thể đón Như Ý về nhà chơi một ngày được không?
- Ngày mai em tới chỗ bác Ngân đón hai bác cháu về chơi đi. Không cần mua quà gì cho con bé đâu, trẻ con được chiều qua sẽ sinh hư – Đại đồng ý
và dặn dò thêm.
Linh gật đầu mỉm cười, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô rốt cuộc cũng được cởi bỏ.
- Cảm ơn anh.
Đại không nói gì. Cô làm sao có thể biết được vị trí của cô trong lòng anh
quan trọng thế nào, dù cô có đề nghị khó khăn đến đâu anh cũng sẵn sàng
đáp ứng, đừng nói mấy chuyện cỏn con này. Cô là người anh hận nhất, hận
vì đã rời bỏ anh lúc anh cần cô, hận vì cô lại đi lấy chính người đã làm anh khốn đốn và trở thành tay trắng, hận vì cô đã làm cho anh cảm nhận
được nỗi đau mà anh chưa từng trải qua trong tình yêu, hận vì cô làm anh tổn thương đến mức phải đóng băng mọi tình cảm của mình lại, từ một
người hay cười đùa thành một người đàn ông lạnh lùng và trầm lặng. Nhưng cô cũng là người mà anh yêu nhất, yêu đến mê muội và điên dại, cô làm
anh không có cách nào tiếp nhận bất kỳ một cô gái nào khác bước vào cuộc đời mình. Nếu nói lý do lớn nhất dẫn đến cuộc hôn nhân không hạnh phúc
của anh đổ vỡ, thì đó chính là cô. Cô là một định số bất biến trong lòng anh, không ai, không có gì có thể thay thể được.
- Em hạnh phúc chứ?
Khi cô đứng dậy và chuẩn bị bước ra về, anh đột nhiên lên tiếng hỏi. Linh
quay lại nhìn anh sửng sốt, nhưng sau đó cô khẽ mỉm cười, đặt một tay
lên bụng nói:
- Em sắp có con đầu lòng rồi.
Rồi cô bước ra về. Nhìn Linh bước xuống phố từ trên tầng hai của quán cà phê trong
chiếc váy trắng tinh khôi, Đại bần thần cả người. Câu cuối cùng của cô
rót vào tai anh như một tiếng sét đánh vào tầng hy vọng mỏng manh cuối
cùng.
- Ừ, em nhất định phải hạnh phúc đấy. Linh ngồi trên ghế đá, mỉm cười nhìn Như Ý đang rụt rè cho một chú dê
con ăn lá cây, chiếc váy hồng rực rỡ quét cả xuống đất. Mỗi khi chú dê
con thò đầu ra cố gặm chiếc lá, Như Ý lại rụt tay trở về và cười khanh
khách một cách thích thú. Đúng như bác Ngân nói, con bé càng lớn càng
giống Nhật Lệ, nước da bánh mật, tóc loăn quăn, mắt to và đen, nhìn rất
lanh lợi, đáng yêu.
Nhưng đến khi nhìn sang người đàn ông điển
trai đang ngồi bên cạnh cô bé và chơi cùng nó với một thái độ vô cùng
yêu chiều, Linh lại không khỏi cau mày lại. Thật chẳng hay ho chút nào
khi đi cùng người mang danh là anh chồng của mình thế này, nhưng cô lại
không thể làm gì khác khi Phong kiên quyết đòi hộ tống hai dì cháu đi
chơi.
Sáng hôm qua, Linh đang định tới nhà Đại để đón Như Ý,
không ngờ bác Ngân lại bế Như Ý tới nhà cô, còn chuyển lời của Đại rằng
hôm nay anh bận ở nhà, làm giỗ một trăm ngày cho mẹ nên muốn nhờ cô chăm sóc Như Ý hai ngày. Linh rất cảm kích vì biết Đại cố tình tạo điều kiện cho hai dì cháu được ở bên nhau. Cả ngày hôm qua, bác Ngân ở lại nhà
cô, đợi cho Như Ý quen cô rồi mới về. Như Ý thiếu đi sự quan tâm chăm
sóc của mẹ bé từ bé, nhưng ngược lại, con bé được rất nhiều người chăm
lo nên tính tình dạn dĩ vô cùng, chơi với Linh nửa ngày là nó đã bén hơi dì, cô đi đâu nó cũng lẫm chẫm chạy theo như cái đuôi.
Sáng
nay, Linh quyết định đưa cháu gái đi sở thú chơi, không ngờ vừa ra đến
cổng thì Phong lái xe tới. Thoạt đầu anh nói có chuyện quan trọng muốn
nói với cô, sau lại thấy hai dì cháu đang háo hức đi chơi thì lại đổi ý, nói rằng sẽ đưa hai dì cháu đi chơi ngày hôm nay. Linh từ chối thế nào
cũng không được, còn bị Phong mạnh mẽ ép ngồi vào xe, cứ thế một đường
tới thẳng công viên Thủ Lệ.
Bây giờ đang là tháng chín, thời
tiết chưa chuyển mùa nên vẫn rất oi nồng nhưng trận mưa dông đêm qua
khiến cho ngày hôm nay mát mẻ hẳn. Khí trời ôn hòa như đã vào thu, đúng
là một ngày cuối tuần vô cùng lý tưởng để đi chơi. Công viên Thủ Lệ cũng vì thế mà đông như trẩy hội. Từng gia đình lớn, nhỏ đưa nhau tới đây
thăm thú. Phong cưng chiều Như Ý tới mức cho con bé chơi không sót trò
nào, còn chụp cho hai dì cháu tới mấy trăm tấm hình, mặc kệ cho Linh vẫn luôn trừng mắt không vừa ý.
Dù cho những người xung quanh không để ý chút nào vì ai cũng cho rằng họ là một gia đình ba người như bao
gia đình khác, nhưng chính vì thế mà Linh lại càng cảm thấy buồn bực
hơn. Cô hoàn toàn không muốn có chút liên quan gì tới con người này,
nhưng da mặt của anh quả thật không mỏng chút nào, hoàn toàn phớt lờ sự
khó chịu của cô, dùng cách hiệu quả nhất để tham gia vào chuyến đi chơi
này, đó là lấy lòng Như Ý. Con bé quả nhiên quấn lấy Phong không rời,
hết đòi xem con vật lại đòi chơi trò chơi, điều này càng làm cho Linh có cảm giác mình như người thừa vậy.
Linh không biết, Phong vì lo
rằng cô đang mang thai, nếu lại phải bế Như Ý nhằng nhẵng cả ngày hôm
nay trong công viên thì cô sẽ không chịu nổi. Chính vì thế anh mới phải
biến mình thành một ông bố bất đắc dĩ, vui vẻ làm theo mọi yêu sách của
cô “con gái” nhỏ để cho cô được yên. Vừa chơi đùa với Như Ý, thỉnh
thoảng anh lại len lén nhìn vẻ mặt của Linh, không thể lý giải nổi