
hông
có mẹ, ông nội và bố nó lại coi như bảo bối, không nuông chiều mới lạ.
Nhưng cây còn non mà không uốn, lớn lên muốn uốn thì rất dễ gãy cành,
chỉ sợ Như Ý nhận được quá nhiều sự quan tâm sẽ trở thành một đứa trẻ
thiếu tính tự giác và ỷ lại mà thôi. Nhưng cô có thể làm gì được đây? Cô chỉ là dì của Như Ý, hơn nữa nhiều năm như vậy không gặp, không biết
Như Ý sẽ dành cho cô tình cảm như thế nào nữa? Mà dù Như Ý có yêu quý cô thì cô cũng khó lòng mà đoạt được quyền dạy dỗ con bé từ tay Đại.
- Còn chuyện này nữa… – Lâm như sực nhớ ra.
- Có chuyện gì? – Linh nhìn anh, chăm chú lắng nghe.
- Cuốn nhật ký của Nhật Lệ, anh sẽ đưa lại cho em, sau này Như Ý lớn, em đưa lại cho con bé giúp anh nhé!
- Vậy là anh quyết định không giận con bé?
- Không phải là không muốn, mà là anh không thể. Cho con bé biết nó có
một người bố vừa bỏ rơi mẹ con nó, lại vừa ra tù vào tội thì chẳng thà
anh giữ im lặng cả đời còn hơn. Anh không muốn con bé bị tự ti hay bị
bạn bè chê cười vì thân phận thật của nó.
- Không sao, anh nghĩ như thế cũng đúng.
- Thực ra em đừng giận Nhật Lệ vì cô ấy đã quên đi chuyện đòi lại ngôi nhà của gia đình em từ tay người đàn bà kia.
- Anh cũng biết chuyện này?
- Ừ, Nhật Lệ từng kể cho anh nghe, cả chuyện em giận cô ấy và hai chị em
cãi nhau vì chuyện này. Thực ra, cô ấy không thể giải thích với em rằng
cô ấy đã biết mọi chuyện, và người đàn ông mà em yêu lại chính là con
trai của người phụ nữ đó. Cô ấy đã quyết định từ bỏ mục đích ban đầu
ngay sau khi em gửi ảnh hai người chụp chung cho cô ấy. Cô ấy đã rất khổ tâm, em hiểu không?
- Cả những chuyện này mà chị ấy cũng kể cho anh nghe, đúng là chị ấy rất tin tưởng anh – Linh cười nhận xét, bỏ qua chuyện Lâm đang nói.
Từ những tư liệu điều tra của Phong đưa
cho cô sáu năm về trước thì Linh đã lờ mờ đoán được tại sao chị gái mình lại đột ngột thay đổi như thế. Cũng là vì cô! Nếu cô không yêu đúng con trai của người phụ nữ đó, mọi chuyện với hai chị em đã dễ dàng hơn và
cô sẽ không giận chị mình tới mức tận khi biết tin Nhật Lệ qua đời cô
mới trở về. Cô đã không nói chuyện với chị gái trong một thời gian dài,
do đó càng không biết được chị gái mình mang thai và đã trải qua những
chuyện gì. Một người ích kỷ như cô làm sao có tư cách để giận Nhật Lệ
được.
- Anh và chị em yêu nhau thật lòng. Nếu không phải Trang
lén đi gặp Nhật Lệ và nói những lời bịa đặt với cô ấy thì đã không có
chuyện đáng tiếc xảy ra. Là do anh đã quá coi trọng sự nghiệp mà chần
chừ không dám quyết, sau đó nghe chị em nói đã bỏ cái thai mà anh lại
giận, cứ thế để chị em bỏ đi mà không thèm níu kéo. Đến lúc hối hận thì
đã quá muộn rồi.
- Cuộc đời này chẳng có thuốc chữa hối hận – Linh lắc đầu cười nhạt, dường như cô cũng đang nói cho chính bản thân mình.
Cùng lúc này, ở dưới nhà, Alex đang ngồi trên ghế ăn nem nướng một cách ngon lành. Mấy cô phục vụ xinh xắn còn xúm lại chỗ cậu nhóc, người xoa đầu,
người xoa má, người lại muốn chụp ảnh cùng, đến tận khi Kiên nhắc nhở,
họ mới chịu tản ra. Kiên lắc đầu không thôi, thằng nhóc này lớn lên sẽ
còn đẹp trai và sát gái hơn cả bố nó mất.
Đột nhiên, Đại và Thủy đẩy cửa bước vào. Vừa trông thấy Alex đanh hai tay cầm hai miếng nem
nướng, Đại ngẩn ra, sau đó quay sang nói với Thủy:
- Em lên phòng chuẩn bị tài liệu rồi mang xuống đây. Mười lăm phút nữa chúng ta đi.
Thủy đã làm việc bên Đại được sáu năm, hiện tại chính là thư ký của anh.
Thủy đi lên văn phòng làm việc rồi, Đại mới bước tới bàn mà Alex và Kiên đang ngồi. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh, Alex sáng cả mắt, nhưng miệng
còn nhai nhồm nhàm nên lúng búng mãi mới nói được một câu đầy ngọng
nghịu:
- Áu ào ú bẹp ai! (Cháu chào chú đẹp trai!)
- Nhóc con, nuốt đi rồi hãy nói, kẻo nghẹn! – Đại cười xoa đầu Alex.
Vừa nhìn thấy Alex là anh nghĩ tới Linh, có khi nào Linh cũng đang ở đây
hay không? Hình như cô đã quay trở lại Hà Nội rồi? Nhưng cô tới đây làm
gì? Đại nhanh chóng lướt qua mấy câu hỏi trong đầu, lại chợt nghe thấy
Kiên lên tiếng:
- Đã xong rồi sao?
- Ừ, tôi về lấy tài liệu, chiều gặp đối tác tiếp theo luôn – Đại gật đầu, sau đó nhìn tới Alex hỏi – Nhóc, cháu tới đây với ai?
Lúc này Alex đã uống xong nước, nó mở đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn anh, dõng dạc nói:
- Mẹ xinh đẹp đưa cháu tới đây.
Quả nhiên là cô! Đại thầm nghĩ, tim lại đột nhiên đập dồn, trong lòng rối
bời, nửa muốn gặp cô, nửa thì không. Anh sẽ nói gì với cô đây?
Dường như đoán được tâm tình phức tạp của Đại, Kiên cười:
- Cô ấy đang nói chuyện với Lâm.
Làm việc với Đại sáu năm nay, từ khi Đại và Linh còn làm đang ở bên nhau,
làm sao Kiên không biết chuyện của hai người chứ. Anh thậm chí còn đoán
được lý do sáu năm nay Đại vẫn sống độc thân, vì anh không muốn kết hôn
thì ít, mà có lẽ vì Linh thì nhiều. Đại vẫn đặt cược vào một cơ may nhỏ
nhoi được quay lại với cô, thế nhưng chính Đại lại không muốn thừa nhận
điều đó. Kiên biết, ông chủ vô tình trong làm ăn, dày dạn trên tình
trường của anh, một khi đã vướng vào lưới tình thực sự thì cũng chỉ như
đứa trẻ con mà thôi.