
ác chiến.
- Chúng tôi nhất định sẽ không gây phiền hà gì – Phong cam đoan.
Trung sĩ Việt ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu:
- Tôi sẽ nói với lãnh đạo, các anh chị nên chuẩn bị đi, xe của chúng tôi sẽ lập tức chuyển bánh ngay sau khi có lệnh.
Ba người nhìn nhau, lập tức gật đầu và vội vàng đi ra xe.
Linh được Đại dìu đi, vẫn không quên nhìn lại phía Hà Phương đang được dẫn
về phòng tạm giam. Cô thấy thông cảm và đáng thương thay cho tình cảnh
của người phụ nữ này hơn là oán giận cô ta. Đúng như đội phá án nhanh dự đoán, địa chỉ nhà trọ của tên bắt cóc từ
trong lời khai của Hà Phương chỉ cách địa điểm hắn bỏ lại chiếc taxi và
người tài xế trong tình trạng hôn mê vài km. Tên bắt cóc này dường như
không muốn giết người nên mới đánh thuốc mê người lái xe và để ông ta
lại trong xe. Còn Hà Phương, để đánh đổi lấy sự giúp sức của gã này, cô
ta đã mất một đêm với gã bắt cóc ngay tại nhà trọ lụp xụp của hắn, kèm
theo đó là một số tiền rất lớn.
Từ lời khai của Hà Phương, ban
chuyên án đã xác định được danh tính hung thủ. Hắn là một tên xã hội đen đã rửa tay gác kiếm hai năm. Nếu không phải Hà Phương là người tình hắn từng một thời quan hệ gần gũi, lại thêm một khoản tiền lớn cô ta đưa đủ để hắn mờ mắt, thì hắn đã không ra tay như vậy.
Khi lực lượng
công an tới được nhà trọ của hắn thì chỉ thấy cửa đã khóa. Số thuê bao
hắn dùng để liên lạc với Hà Phương đã không dùng nữa, hiển nhiên là hắn
muốn cắt đứt toàn bộ liên hệ với người phụ nữ này. Trung sĩ Việt cùng
anh em phá cửa vào nhà nhưng ngôi nhà trống không, ngoài mấy mẩu bánh mì còn sót lại trên sàn thì không có một chút dấu vết gì khác nữa.
Mọi người thất vọng đang muốn rút về để thực hiện phương án tác chiến tiếp
theo thì chợt một chiến sĩ công an dùng đèn pin phát hiện ra những mảnh
hình ghép rời rạc rơi ở ngay mép bậc tam cấp đi xuống sân.
Trung sĩ Việt cầm lấy mấy mảnh ghép hình xem xét. Linh đứng ở cách anh không
xa, lập tức tái mặt. Cả Đại và Phong cũng lập tức nhận ra, mặc dù không
chắc chắn lắm nhưng nhìn phản ứng của Linh thì cũng đoán ra mười mươi
những mảnh ghép này là của Alex.
- Đây là đồ chơi của Alex – Phong tiến lên, nói với Việt.
- Anh chắc chứ?
- Alex đi học đều mang theo hai bộ ghép hình nhỏ tới lớp, đây là trò chơi nó thích nhất – Linh tiến lên xác nhận – Anh cho em xem, em có thể nhận ra đó có phải của con trai mình hay không?
Việt nhìn Linh, sau
đó đặt vào tay cô mấy mảnh ghép đó. Linh lật từng mảnh nhỏ lên xem xét,
lập tức nhận ra là bức ghép hình vua sư tử mà thằng bé rất thích.
- Đúng là của thằng bé.
Việt gật đầu nói:
- Có lẽ tên bắt cóc đã đánh hơi được nguy hiểm nên đã rời khỏi đây trước
khi chúng ta đến. Chúng ta sẽ quay về cơ quan, sau đó triển khai phương
án tiếp theo – Việt gật đầu, không có ý định sẽ lấy lại mấy mảnh ghép
hình kia.
Nhưng anh vừa quay người, lại nghe thấy giọng Linh run run:
- Kho… khoan… khoan đã – Tiếng sau cùng cô nói to thất thanh làm Việt cũng phải giật mình quay lại.
Linh nhìn chăm chú vào mấy mảnh ghép hình trên tay, sau đó vội vàng chạy tới chỗ bậc thềm nơi tìm ra mấy mảnh ghép, dùng ánh sáng mờ mờ trên màn
hình điện thoại soi xuống như tìm kiếm điều gì đó.
Việt thấy lạ, cũng lập tức cầm đèn pin tới chiếu cho cô. Chỉ thấy Linh đang cố gắng
nhặt hết các mảnh ghép vào. Có tới gần hai chục mảnh ghép còn rơi lại ở
đó. Sau khi nhặt hết những mảnh ghép lên, Linh nhìn về phía Đại và Phong nói:
- Hai anh… mau ghép những miếng hình này lại.
Việt cau mày, nhưng anh hiểu không phải tự dưng mà người phụ nữ này lại đánh mất thời gian chỉ để chơi trò ghép hình nên cũng yên lặng. Đại và Phong đều ngồi xuống, bốn người bắt đầu nhanh chóng ghép bức tranh vua sư tử
chỉ to bằng bàn tay người lớn lại. Linh, Đại và Phong đều thường xuyên
chơi trò này cùng Alex nên chỉ hai phút sau, họ đã ghép được bức tranh
một cách hoàn hảo.
Linh mừng rỡ, cô nhẹ nhàng lật bức tranh lên, để lộ ra phần mặt sau của tấm hình.
Ba người đàn ông lập tức há mồm, trợn to mắt nhìn.
- Cái gì vậy – Phong lên tiếng sau khi nhìn thấy những nét bút chì nguệch ngoạc trên mặt sau của tấm hình.
Nhưng rõ ràng, đó là một dãy kí hiệu được vẽ rất thẳng hàng, được vẽ có mục
đích chứ không phải trẻ con nghịch ngợm gì. Các kí hiệu bao gồm các
thanh ngang, thanh dọc ghép lại với nhau, hầu hết là các hình vuông
khuyết cạnh, hoặc hình vuông, hoặc góc nhọn quay sang phải hoặc sang
trái. Trong các hình này đều có một dấu chấm tròn.
- Mật mã… – Linh cười mừng rỡ.
Lần đầu tiên sau hơn mười tiếng căng thẳng cô mới nở một nụ cười.
- Mật mã? – Việt kinh ngạc hỏi lại.
- Phải – Linh chậm rãi giải thích. – Tôi thường dùng cách này để dạy Alex học chữ. Đây là loại mật mã dễ nhất và thằng bé thích nhất. Tên của nó
là mật mã chuồng bò, hay còn gọi là góc vuông góc nhọn. Tôi không có
thời gian để giải thích cách chơi trò này bây giờ, nhưng theo quy luật
của góc nhọn mà chúng tôi thường chơi thì chữ này là…
Linh suy nghĩ một chút, sau đó bật thốt ra hai tiếng:
- Thanh Thủy.
- Cửa khẩu Thanh Thủy – Việt cau mày – Ý chị là c