
- Nó bị con bé đó mê hoặc rồi, suốt ngày chạy đi tìm nó, rồi tìm mọi cách bảo vệ nó. Chỉ có nước đẩy con bé đó đi thật xa mà thôi – Bà Phượng
trầm ngâm nói, trong đôi mắt bà lúc này hiện lên một nét cay nghiệt rõ
ràng.
- Bác định làm gì? – Hằng tò mò hỏi.
- Bác định
cho người tới gặp cô ta, đưa cô ta một ít tiền và bắt cô ta đi thật xa.
Nếu cô ta ương ngạnh không chịu thì buộc phải dùng tới biện pháp mạnh,
hủy đi gương mặt, làm tàn phế, gieo chút bệnh… Bất cứ cách gì khiến cô
ta tự cảm thấy nhục mà tránh xa thằng Cường ra.
Hằng im lặng
nhìn bà mẹ chồng tương lai của mình, trong đôi mắt xinh đẹp không ngờ
lại hiện lên vẻ đồng tình. Cô chợt cười, chìa tay ra nói:
- Bác đưa con chiếc phong bì kia đi.
- Để làm gì? – Bà Phượng hỏi lại.
- Anh Cường cấm bác, nhưng không có cấm con. Để con làm giúp bác. Bác cần làm như thế nào cũng được, thậm chí… thậm chí là khiến cô ta biến mất
vĩnh viễn khỏi cuộc đời này.
Nụ cười độc địa của Hằng lúc này
khiến bà Phượng ngồi đối diện cũng không tự chủ được mà rùng mình một
cái. Trong giây lát, trên gương mặt bà thoáng hiện lên vẻ kinh sợ. Nếu nói tới những hòn đảo hoang sơ nhất Việt Nam, không thể bỏ qua cái tên Cô Tô.
Nếu ai đó từng một lần dạo bước trên bãi cát trắng của Cô Tô, để những con
sóng bạc ru ngủ đôi chân trần, nước biển như ngọc, trời trong vắt, rừng
xanh tít tắp nơi xa, lúc ấy sẽ có cảm giác như đang say, đang mê luyến
một người con gái ở độ tuổi xuân thì rạng rỡ. Bước dưới biển trời Cô Tô
mà như đang lạc trong một vũ điệu hoang dã bất tận của thiên nhiên.
Mặc dù tới đây vào mùa đông, không được ngắm những ngày trời trong nắng
đẹp, nhưng màu nước biển xanh mênh mang cũng khiến Đại cảm thấy nơi đây
đúng là một thiên đường.
Chuyến công tác ra đảo lần này của anh
chủ yếu là để tham gia vụ thầu mở nhà hàng năm sao ở đây. Nhà hàng này
nằm trong khu resort Biển Xanh sắp đi vào hoạt động trong năm tới, vì
vậy nó thu hút được sự chú ý của khá nhiều ông chủ lớn trong ngành kinh
doanh nhà hàng ở Việt Nam. Đại cũng không hoàn toàn nắm chắc rằng mình
sẽ thắng nhưng điều đó cũng không thể bắt anh ngừng quyết tâm được.
Vận may luôn đi liền với sự cố gắng, thành công chỉ theo đuổi người ưu tú mà thôi.
Sau khi thoải mái ngâm mình trong bồn tắm của một trong những căn phòng VIP nhất khu resort, Đại gọi cho trợ lý của mình đang ở trong một căn phòng khác. Sau khi hỏi lại về những tài liệu cần thiết cho buổi thầu, Đại
không quên nhắc nhở người trợ lý về bữa tiệc chiêu đãi tối nay ngay tại
vườn hoa lớn nhất khu resort.
Thực ra cũng nhờ có Nhật Lệ mà Đại quen được với con trai của ông chủ khu resort này. Khi đó anh chàng kia từng ngỏ ý muốn theo học nấu ăn với Nhật Lệ nhưng đã bị cô khéo léo từ
chối. Sau đó anh ta ra nước ngoài học một thời gian, mới về nước chừng
hơn một năm nay. Từ ngày về nước, anh ta ở luôn ngoài đảo để giúp bố
mình xây dựng và quản lý resort. Cách đây không lâu, khi phát thư mời
cho các chủ nhà hàng, anh ta cũng gửi cả cho Đại, kèm theo một bức thư
riêng mời Đại ra đây nghỉ ngơi ít ngày. Đáng tiếc, khi Đại tới đây trưa
nay thì anh ta lại có việc vào đất liền từ hôm qua, tới tối mới về.
Đại lau khô tóc, mặc một bộ đồ thể thao ấm áp rồi ra ngoài đi dạo, đồng thời tham quan luôn khu resort mới này.
Men theo những lối đi lát bằng đá, hai bên là cỏ xanh và hoa cẩm tú cầu.
Trong bãi cỏ đặt rất nhiều chậu cảnh, những hòn non bộ lớn và cả những
cây đào đã trổ đầy nụ, chỉ cần nắng ấm lên là sẽ nở bung ra đón xuân
sang.
Đi một lúc, Đại đã có mặt ở bãi biển. Cát trên bãi biển
trắng xóa, nước biển trong xanh, sóng chỉ lăn tăn gợn nhỏ, khiến cho mặt biển phẳng lặng và trong suốt như một tấm gương khổng lồ. Nếu là mùa
hè, được thả mình ở đây để ngắm mây trời, hay những đàn cá bơi lội dưới
nước thì thật là tuyệt vời.
Trời mùa đông chẳng mấy chốc đã
chuyển sang nhập nhoạng rồi nhanh chóng tối hẳn. Gió biển lành lạnh
khiến Đại rùng mình, tự nhiên thèm cảm giác được ôm một ai đó đi dạo
trong không khí cuối đông này. Anh nghe nói Cường cũng đã đến đây và
đang ở trong khu VIP. An – con trai ông chủ resort cũng đã về tới và hẹn gặp vào bữa tối.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Đại tự tin bước về phía bữa tiệc.
Khu vườn hôm nay được trang hoàng vô cùng lộng lẫy với những giàn đèn treo
cao, những bàn thức ăn được trải khăn màu trắng xanh, tiếng nhạc du
dương. Người tới dự bữa tiệc cũng khá nhiều, nam cũng có, nữ cũng có, ai nấy đều đang bận rộn làm quen với nhau. Đại vừa cúi nhìn đồng hồ thì có một bàn tay vỗ vỗ lên vai anh, sau đó là một giọng nói quen thuộc vang
lên:
- Bảnh quá, ông bạn!
Đại cười nhìn Cường, sau đó đấm nhẹ một cái lên vai người bạn của mình.
- Các cô gái đang nhìn ông đấy chứ, đâu phải tôi.
- Xem ra ông bố một con hấp dẫn chị em hơn hẳn nhỉ?
Cường và Đại cứ đẩy qua đẩy lại cho nhau, mặc dù có thể nói, cả hai gần như
trở thành nhân vật trung tâm của mọi ánh nhìn, nhất là những cô gái trẻ
xinh đẹp thì không ngừng liếc về phía họ.
Một lúc sau, một người đàn ông với cái bụng phệ, trông có vẻ nặng nề đứng lên