
tuyên bố lý do
và mở rượu khai tiệc, người này chính là bố của An, ông chủ của resort
Biển Xanh này.
Khi Đại còn đang loay hoay giữa những lời mời
rượu tới tấp thì An tìm thấy anh và kéo anh ra khỏi đám người đó. An bắt tay anh, sau đó dẫn anh tới gặp bố mình.
Ông Khải vui vẻ và cởi mở hơn Đại nghĩ. Sau khi An dẫn anh tới giới thiệu thì ông lập tức bắt tay anh, vui vẻ nói chuyện.
- Tôi từng ăn ở nhà hàng Phương Đông của cậu vài lần, đúng là nhà hàng
cao cấp, đồ ăn vừa miệng, vừa mắt, phục vụ lại nhiệt tình. Tôi cũng muốn đám nhân viên của tôi ở đây phải có được lòng nhiệt tình và tận tụy với công việc như thế – Ông Khải vỗ vỗ vai anh nói.
- Với cháu, ẩm
thực không chỉ là ngành nghề kinh doanh, nó còn là cái đẹp. Mà sự giả
dối không thể tạo ra cái đẹp hoàn hảo được, vì thế cháu đặt sự vừa lòng
của người thưởng thức món ăn lên hàng đầu, sau đó mới tới lợi nhuận –
Đại cười.
- Nhưng nếu không có lợi nhuận, liệu có thể tạo ra được sự tận tình trong phục vụ? – Ông Khải hỏi lại.
- Câu nói “kinh doanh không vì lợi nhuận” là câu nói dối lớn nhất mọi
thời đại. Cháu là người biết dùng trí óc của mình để kiếm tiền, và cũng
là người biết sử dụng đồng tiền của mình đúng mực nhất – Đại đưa ly rượu trắng lên mời ông Khải rồi uống một hơi.
- Cậu rất tự tin. Tôi
cũng chỉ mong con trai tôi được như cậu, chắc chắn khi ấy tôi sẽ không
ngần ngại mà giao resort này lại cho nó.
- An là một người thông minh, nhưng cậu ấy hợp với những công việc đòi hỏi sự tinh tế và khéo
léo hơn. Ví dụ như… đầu bếp – Đại nhận xét.
- Nó luôn mơ ước được làm đầu bếp – Ông Khải thở dài.
- Chú nên tôn trọng lựa chọn của cậu ấy, đừng ép buộc cậu ấy làm gì.
- Tôi chưa hề ép buộc nó.
Ông Khải nói tới đây thì An lại quay lại, kéo theo một người, không ngờ lại chính là Cường.
- Bố… đây là anh Cường, anh ấy đã giúp đỡ con rất nhiều khi học ở bên ấy. Anh ấy chính là đồng môn cùng học nấu ăn và làm việc trong nhà hàng với con đấy – An cười giới thiệu.
Trong lúc Đại còn ngẩn ra vì ngạc nhiên thì ông Khải lại bắt tay làm quen với Cường. Sau đó ông nói với cả hai:
- Các cậu đúng là tuổi trẻ tài cao. Nhưng dù thế nào thì buổi đấu thầu
sắp tới cũng phải dựa vào chính năng lực của các cậu thôi. Còn cuộc thi
nấu ăn, tôi cũng không giấu giếm, người ra đề và chấm điểm chính là con
trai tôi – Ông Khải chỉ sang An.
Sau đó ông chào cả hai và đi ra tiếp mấy người khách khác.
An tưởng hai người chưa quen nhau nên định giới thiệu, không ngờ lại thấy Đại vừa cười khùng khục vừa nói:
- Ông mà cũng đi học nấu ăn sao?
Cường chưa kịp trả lời thì An đã ngạc nhiên hỏi:
- Hai anh quen nhau à?
- À phải, bọn anh là bạn học từ cấp hai tới tận đại học mà – Cường giải
thích, sau đó quay sang Đại giải thích – Sao lại không được học. Ít ra
tôi còn hơn ông cái đó đó.
- Thế ông học được bao nhiêu tuyệt chiêu rồi? – Đại cười vang.
- Thừa để knock-out ông là được rồi – Cường cũng cười đầy vui vẻ.
An thấy hai người vui vẻ thì lấy chai rượu rót thêm rồi cả ba cùng uống
cạn. Đại vừa uống xong, thì chợt anh trông thấy một người. Anh ngẩn
người, chớp mắt để chắc là mình chưa bị say quá mà nhìn nhầm, sau đó anh vội bỏ lại hai người kia để đi về phía người mà anh vừa trông thấy.
Cường thấy Đại tiến về phía một cô gái thì cũng không lấy làm lạ gì, lại tiếp tục câu chuyện với An.
- Anh về, chắc sư phụ cũng về rồi nhỉ?
- Ừ, về rồi, về trước cả anh.
- A, vậy mà không báo gì cho em cả. Dù sao cũng là đệ tử ruột cơ mà – An kêu lên.
- Cũng đâu có báo cho anh. Nhưng giờ anh có địa chỉ của cô ấy rồi, lúc nào em lên Hà Nội anh sẽ đưa em đi gặp – Cường vỗ vai An.
- Có à? Thế cho em số điện thoại của sư phụ luôn đi. Thỉnh thoảng gọi điện trêu mới được.
- À, cô ấy không dùng điện thoại.
- Gì? Thời buổi nào rồi còn không dùng điện thoại? – An trợn mắt kêu lên – Để mai em mua một cái, anh mang về biếu sư phụ giúp em nhá.
- Ôi dào, cậu chẳng bảo cô ấy mãi là bà già cổ lỗ sĩ sao. Kệ đi, không chạy mất được đâu – Cường xua tay.
- Dù gì cũng là sư phụ mình cơ mà. Để mấy hôm nữa, em sắp xếp lên Hà Nội, thế nào cũng nhét cho sư phụ cái điện thoại.
Cùng lúc ấy, Đại đã đi tới phía sau người mà anh vừa trông thấy. Đó là một
cô gái thân hình nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy dạ màu xanh, trên cổ quàng
một chiếc khăn. Cô gái đang loay hoay nướng mấy con tôm to tướng, trong
miệng thì hát khe khẽ mấy câu. Đại lắc đầu rồi bước tới, dựa lưng vào
bàn thức ăn quay sang nhìn cô:
- Ăn nhiều thế không sợ béo à?
Cô gái quay sang nhìn anh, dường như không kinh ngạc lắm, cô bĩu môi:
- Béo càng đẹp.
- Làm thế nào mà em lại có mặt ở chốn thiên đường này vậy, văn sĩ lang
thang? – Đại vừa hỏi vừa quay vào, rót cho mình thêm một ly rượu trắng.
- Anh có thể ở đây, sao em lại không chứ?
- Chà, cô bé chế giễu anh sao? – Đại cười hỏi lại, rượu đã bắt đầu làm anh ngây ngất.
- Có vợ con rồi mà chẳng đứng đắn chút nào hết – Tường Vi lầm bầm, tay liên tục lặt những con tôm trên vỉ nướng.
Đại nhìn cái miệng đang làu bàu của Tường Vi, uống một ngụm rượu, sau đó
anh bất ngờ vươn tay ôm lấy