
c ảnh là một người đàn ông có ánh
nhìn nghiêm nghị, vầng trán cao và đôi mắt sáng. Bức ảnh còn lại chụp
một người phụ nữ rất đẹp, ánh nhìn hiền hậu và nụ cười ấm áp, Linh rất
giống người này. Minh đoán đây chính là bố mẹ của Linh. Anh cũng châm
hương, cắm vào bát hương, sau đó còn thành kính vái ba vái.
Bên
trái của điện thờ còn có một bàn thờ nữa. Sau khi thắp hương cho bố mẹ
của Linh xong thì anh dợm bước đi sang bên bàn thờ nhỏ đó. Nhưng vừa
nhìn vào di ảnh đặt ở bàn thờ này, Minh đã sững người lại.
Khoảng khắc này, chân anh như đã bị chôn chặt tại chỗ, ánh mắt không tài nào
rời khỏi khung hình của người con gái trẻ kia được. Khuôn mặt này, nụ
cười này, ánh mắt này, tất cả đều vô cùng quen thuộc với anh.
Cô gái trong di ảnh đó chính là Nhật Lệ!
Đầu óc Minh trống rỗng hoàn toàn, anh thậm chí không hiểu chuyện gì đang
xảy ra với mình nữa? Ngay cả khi tiếng Linh vang lên ở ngoài sân anh
cũng không nghe thấy, tiếng bước chân dồn dập của cô tiến lại đây anh
cũng không nghe thấy. Chỉ đến tận lúc Linh chạm khẽ vào cánh tay anh,
gọi bằng giọng kinh ngạc, anh mới quay lại.
- Linh, kia có phải là chị Nhật Lệ không? – Minh quay lại nhìn cô, đó là câu hỏi duy nhất anh có thể cất lên.
Bởi anh không dám tin đó là Nhật Lệ.
Linh bối rối nhìn Minh, cô cũng không biết phải thừa nhận như thế nào nữa.
- Linh, em là gì với chị Nhật Lệ? – Minh không chờ đợi câu trả lời của cô, sự im lặng của Linh đã nói lên tất cả rồi.
- Anh Minh, anh thắp hương cho chị ấy đi đã rồi đi với em – Cuối cùng, Linh thở dài đề nghị.
- Ừm… – Minh gật đầu, tiến lại gần. Anh đốt hương nhưng mắt vẫn không thể rời khỏi đôi mắt biết cười của Nhật Lệ trong khung ảnh.
Sau khi Minh làm xong tất cả, Linh lặng lẽ dẫn anh ra ngoài.
Cô đi trước, anh theo sau, cứ thế bước ra ngõ, đi vòng vèo trên đường
làng. Minh không biết cô định dẫn anh đi đâu, nhưng anh cũng không hỏi,
cứ thế yên lặng bước theo. Hai người đi một hồi lâu thì trước mắt là
cánh đồng, con sông yên ả nằm kế bên. Cuối cùng, không nhịn được, Minh
lên tiếng:
- Chúng ta đi đâu?
- Anh cứ đi theo em, đừng hỏi gì cả – Linh lắc đầu từ chối câu trả lời, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Hai người đi men theo đường bờ ruộng thêm gần mười phút nữa thì trước mắt
Minh hiện lên khung cảnh của một cánh đồng hoa cải vàng rực rỡ, đẹp mê
hồn. Trong ruộng cải lúc này có vài người đang đứng, nổi bật là một bộ
váy cưới trắng tinh, cô dâu cười rạng rỡ trong nắng ấm, chú rể rất điển
trai bẽn lẽn cười. Linh vẫy tay chào họ, sau đó tiếp tục dẫn anh ra một
góc khác. Sau cùng, cô dừng lại và ngồi xuống vệ cỏ, ngay dưới những gốc hoa cải, hướng nhìn ra con sông trước mặt. Minh cũng ngồi xuống cạnh
cô. Mùi cải hăng hăng xộc vào mũi làm Minh có cảm giác thê lương lạ.
Linh thấy anh ngồi xuống thì ngoảnh mặt, vươn tay chỉ sang bên kia bờ sông nói:
- Chị ấy nằm ở bên kia.
- Em nói Nhật Lệ sao? – Minh hỏi lại, cũng nhìn về phía đó. Chỉ thấy bên
đó là bờ bãi xanh um một màu của cỏ, khó mà nhìn ra những ngôi mộ nằm ở
phía sau đám cỏ cao đó.
- Phải, Nhật Lệ, chị gái của em – Linh gật đầu.
- Chị Nhật Lệ là chị gái của em? – Minh hỏi lại.
- Ừ…
- Tại sao? – Minh khẽ thì thào như tự hỏi, giờ phút này, trong lòng anh
có muôn vàn điều muốn hỏi, nhưng tất cả đều nằm trong một chữ “tại sao”
này.
- Gần một năm rồi. Chính xác là mười tháng hai mươi hai
ngày. Đó cũng là tuổi của Như Ý – Linh kể tới đây thì giọng đã nghẹn
ngào, dường như đó là một kỉ niệm vô cùng đau đớn với cô.
- Ra là vậy…Đó là lý do tại sao em cố tình vào làm trong nhà anh, phải không?
Em lo Như Ý sẽ không được chăm sóc kỹ hoặc không được đối xử tốt ở nhà
anh, đúng không? – Minh quay sang nhìn cô, thấy nước mắt cô rơi ra,
nhưng anh lại không đủ dũng cảm để lau đi cho cô.
Linh gật đầu.
- Nhưng anh Đại yêu chị Lệ mà, tại sao chị ấy lại bỏ đi, tại sao phải
lặng lẽ sinh con rồi lặng lẽ chết đi như thế? – Minh bần thần hỏi.
- Chẳng phải anh cũng nói, anh ấy chỉ có thể làm một người cha tốt, không thể làm một người chồng tốt đó sao? – Linh lau nước mắt, nhìn ra dòng
nước trước mặt – Chị Lệ là người sống tình cảm, chị ấy sẽ khó lòng chấp
nhận cách sống của anh trai anh được. Có lẽ chị ấy sợ, một ngày nào đó,
chị ấy sẽ bị anh ấy bỏ rơi để chạy theo người đàn bà khác, giống như…
giống như bố em khi trước.
- Không phải bố em…?
- Khi nhà
em còn ở Hà Nội, khi cuộc sống thừa thãi và giàu sang, ông ấy đã bỏ ba
mẹ con em tới với một người đàn bà khác. Rồi khi ông ấy sa cơ, người đàn bà đó bỏ ông ấy, và ông ấy quay về với gia đình. Sự phản bội đó làm mẹ
em vô cùng đau khổ, chị Nhật Lệ cũng bị ám ảnh rất nhiều. Nên chị ấy sợ…
- Làm sao chị ấy mất? Vì sinh bé Như Ý sao?
- Chị ấy bị tai nạn – Linh buồn bã kể, đôi mắt lại bắt đầu long lanh
những giọt nước – Người ta đưa chị ấy vào bệnh viện, bác sĩ nói rằng chỉ có thể giữ được mẹ hoặc con. Chị ấy chọn sinh đứa bé ra. Khi ấy em đang ở nước ngoài. Chỉ có anh Kiên và bác Ngân ở đó. Chị ấy không trăn trối
được gì, ngoài việc nói đưa đứa bé về cho cha nó. Thậm chí cha đứa nhỏ
là