
bạn gái anh ta đang hẹn hò cũng nấu nướng khá lắm. Nhưng mà em không thích cô gái này lắm, mặc dù cách ăn nói, cư xử làm người ta nghĩ cô ta hiền, nhưng em lại thấy không phải lúc nào cô ta cũng hiền lành, ngoan
ngoãn như thế.
- Em ghen đấy à? – Cường chống đũa hỏi vu vơ.
- Em lo cho Như Ý thôi vì dường như bác Nguyệt đã chấm chị ta làm con dâu.
- Cũng chưa chắc… – Cường nhún vai.
- Sao không?
- Anh thấy Đại nó đang hẹn hò với một cô gái khác nữa mà. Ở Cô Tô, hai
người họ quấn quít với nhau lắm, đêm nào chẳng tách ra đi riêng. Nghe
nói cô gái này viết văn, xinh đẹp và rất lãng mạn.
Linh tỏ vẻ không quan tâm:
- Anh ta hẹn hò với nhiều người lắm, chẳng biết đâu được, cũng chẳng biết anh ta có thật lòng với ai trong số đó không?
- Đại là bạn thân của anh nên anh hiểu tính nó mà. Cũng chẳng hiểu sao đàn bà, con gái thấy thế mà vẫn bám riết lấy nó?
- Anh ta có tiền, lại có tài ăn nói, đàn bà dù yêu bằng mắt hay bằng tai
thì cũng không thoát khỏi lưới tình của anh ta. Mong là sau này anh ta
cưới được một cô vợ không quá tệ.
- Ừ… – Cường mỉm cười, nhưng
sự thay đổi trong thái độ của Linh sau khi nghe anh nói về Đại đã không
thoát khỏi đôi mắt tinh tường của anh.
Quả đúng như lời Cường
nói, gia đình ông bà Phương đã rối tung lên ngay sau khi Linh vắng mặt.
Bà Nguyệt một lúc phải chăm hai đứa cháu, Lâm đã trở về công ty, ông
Phương phải vào bếp nấu ăn cho cả nhà.
Sang ngày thứ ba, Đại
buộc phải tới trung tâm giói thiệu việc làm tìm thuê một người giúp việc mới. Sau khi lựa chọn kỹ càng, anh đã chọn được một phụ nữ ngoài năm
mươi tuổi. Cũng may, đó là một phụ nữ hiền lành, thật thà, lại có nhiều
kinh nghiệm chăm trẻ con nên anh cũng yên tâm phần nào.
Nhưng
việc khiến anh đau đầu nhất chính là Như Ý bắt đầu biết lạ người, con bé khóc ngặt nghẽo mỗi khi được bà Năm – tên người phụ nữ giúp việc mới –
bế. Phải đến tận hai hôm sau nó mới quen dần và thôi không khóc nữa.
Đúng lúc ấy thì Linh quay về.
Vừa quay về, cô đã vội xin lỗi ông bà Phương vì đi mà không xin phép trước. Bà Nguyệt thấy cô đã khỏe trở
lại thì mừng lắm. Linh lấy lý do đã tới Tết, lại có người thay thế cô
làm ở đây rồi nên sáng hôm sau cô sẽ về quê. Mặc dù bà Nguyệt tỏ ra rất
tiếc nhưng cũng không có cách nào thay đổi được chuyện này nữa.
Cả ngày hôm ấy, Linh chỉ có mỗi việc là chơi với Như Ý. Bà Nguyệt cũng
biết cô gái trẻ này rất lưu luyến cháu nội của bà nên không có ý phản
đối. Dù sao thì từ khi Như Ý về nhà này tới nay, Linh mới là người gần
gũi và chăm sóc con bé nhiều nhất. Linh lo cho cháu gái bà từng miếng ăn giấc ngủ, không nề hà chuyện gì, thậm chí khi nó ốm, người lo lắng nhất không phải là ngưòi trong gia đình bà mà chính là Linh.
Minh đã nghỉ Tết, thấy cô về nhưng không nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm cô đã khỏe hẳn chưa rồi sau đó lại nhốt mình trong phòng.
Hơn một giờ sáng, Đại chợt tỉnh giấc, trong phòng khách sạn của Tường Vi.
Không hiểu sao tự nhiên trong lòng anh có linh cảm thúc giục phải về nhà ngay. Cơn say của buổi tối chưa tan đi, nhưng Đại vẫn kiên quyết vùng
dậy. Khi anh đang mặc quần áo thì Tường Vi cũng thức giấc, cô ngạc nhiên hỏi:
- Anh đi đâu vậy?
- Đi về – Đại trả lời cộc lốc.
- Sao không đợi sáng mai rồi hãy về? – Tường Vi phụng phịu hỏi.
- Ừ… ngủ đi, anh về đây.
Đại đút điện thoại vào túi quần, cúi xuống hôn lên má cô mỉm cười.
- Ngủ ngon, honey.
Tường Vi xụ mặt không nói gì.
Đại lái xe trở về trong tình trạng nửa tỉnh, nửa say, đầu óc mơ màng. Khẽ
khàng mở cửa không để phát ra tiếng động nào, anh định đi lên phòng. Đi
tới chân cầu thang, anh nhìn về phía cửa phòng Linh. Rồi sực nhớ ra, giờ người ở trong căn phòng đó không phải là cô gái ấy nữa, anh tự cười
giễu mình rồi lại nặng nề cất bước.
Mở cửa bước vào phòng của
Như Ý, trong ánh đèn ngủ mờ mờ, Đại thấy một người đang nằm trên giường
cùng con gái anh. Cứ nghĩ đấy là bà Nguyệt nên Đại không dám bước vào
nữa, sợ làm mẹ thức giấc. Nhưng rồi bước chân anh khựng lại.
Người đó là Linh.
Đại cứ đứng như trời trồng, dường như anh bối rối không biết phải làm gì
tiếp theo. Không hiểu sao đột nhiên anh lại nhớ tới cái đêm Linh bị sốt
và ngủ trong lòng anh. Anh muốn tới hôn con gái mình, nhưng lại sợ làm
Linh thức giấc. Anh cũng không muốn đi ra vì rất muốn nhìn Linh thêm một chút nữa.
Bỗng Linh tỉnh dậy, hơi giật mình khi thấy có người đang đứng giữa phòng. Sau khi nhận ra Đại, cô ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh lại ở đây?
- À, ừ, anh mới về, vào nhìn Như Ý chút – Đại gãi đầu giải thích.
- Như Ý ngủ rồi, mai anh hãy sang đi – Linh bật dậy.
- Em khỏe hẳn chưa?
- Em khỏe hẳn rồi. Sáng mai em về quê sớm.
- Mai à? Nhanh vậy sao? – Đại lẩm bẩm như tự hỏi.
Dù Linh đang mỉm cười nhưng anh vẫn nhìn thấy trong mắt Linh có một chút
buồn. Đại vội quay gót bước đi nhưng khi Linh định khép cửa lại thì anh
bất ngờ vươn tay túm lấy cánh tay Linh, kéo cô ra ngoài bằng một động
tác vô cùng dứt khoát.
Khi Linh còn đang bất ngờ, anh đã cúi xuống, phủ lên môi cô một nụ hôn tham lam.
Linh đờ cả người vì hành động táo bạo này. Cô cắn chặ